Một Chữ “Duyên” – Luật Hấp Dẫn với VINAHF

VINAHF thường ít giúp những trường hợp đã được đưa lên mạng xã hội nhưng tập trung giúp các hoàn cảnh ở các nơi xa xôi ít ai biết qua mạng lưới các TNV VINAHF và thường ở các vùng hẻo lánh nếu phát hiện đến hoàn cảnh nào mà TNV thấy cần kêu gọi VINAHF thì hãy gởi về. Cho nên khi các TNV trong khu vực Trà Vinh gởi hình ảnh một trẻ sơ sanh bị bỏ rơi trước tịnh thất A La Nhã và kêu gọi VINAHF giúp hai ni cô ở đây nuôi cháu này vì hoàn cảnh hiện nay ở tịnh thất quá khó khăn, và kèm theo thư kêu gọi của sư cô, nên VINAHF đã đáp ứng nhanh chóng với cam kết ngay trước mắt cho các ni cô có thể yên tâm nuôi cháu.

VINAHF nuôi trẻ bỏ rơi đầu tiên cách đây 13 năm, đứa trẻ bị bỏ rơi tại vùng núi Thị Vải (Bà Rịa) khi một người nông dân phát hiện đứa trẻ sơ sinh này bị vất ngoài mương ruộng, ông tưởng cháu đã chết và định mang đi chôn, nhưng khi thấy cháu còn cựa quậy, ông vội vã mang đến chùa Ngọc Tuyền gần đó. Trùng hợp với ngày hôm sau Hoàng, tôi và con gái tôi – Emily – lúc đó 8 tuổi có tìm đến Chùa này, theo lời yêu cầu của cô Hạ Nghi cho biết sư cô ở đây vô cùng khó khăn để nuôi số trẻ mồ côi tại đây. Đó là nhân duyên để đưa VINAHF lần đầu tiên tham gia vào việc giúp nuôi dưỡng một bé sơ sanh bị bỏ rơi. Cháu này bị cha mẹ vất đi vì cháu sinh ra với tật hở môi hàm ếch và không biết cha mẹ vì quá nghèo hay bỏ rơi vì hình thù dị dạng của cháu.

Lúc đó, đây là một vùng ít ai biết đến, chùa nằm phía sâu quốc lộ, khó khăn để tìm ra đến phải nhờ một cháu mồ côi lớn đi ra dẫn đường cho chúng tôi vào. Thay mặt VINAHF, tôi và Hoàng đã hứa sẽ giúp sư cô nuôi cháu sơ sinh này mà lúc đó cả sư cô và chúng tôi đều không biết cháu có thể sống sót được không trong điều kiện quá thiếu thốn của chùa.

Chuyến đi thăm này để lại cho tôi hai chuyện đáng nhớ:

Mỗi khi có các dịp, tôi đều đưa các con tôi đến các trại mồ côi hay các trung tâm khuyết tật để giúp cháu phát triển Tâm Từ của mình. Lần này Emily có đi theo, Emily có một đồ chơi “bất ly thân” luôn luôn mang theo cho nên Emily mang nó từ Mỹ về VN. Đó là - Trên đường đi đến đây tôi đã giải thích cho Emily này về các cháu mồ côi này, và đến đây Emily cũng hoà đồng, hồn nhiên vui chơi với các em, như những người bạn mới – Đến lúc ra về tôi nói Emily hãy để lại đồ chơi lại cho các cháu mồ côi này, tôi biết đây là đồ chơi rất yêu thích của Emily – Cho dù không đồng ý, nhưng Emily đã nghe lời Ba, và để lại đồ chơi này cho các trẻ mồ côi mà trong lòng không vui. Sau này Emily nhiều lần nhắc lại là rất bất ngờ và không hề muốn mất đồ chơi yêu thích này, nhưng vì vâng lời Ba, cháu đã làm. Nay lớn lên, mỗi khi nhìn lại các hình cũ này, và nhớ lại việc mình đã cho các trẻ em mồ côi đồ chơi yêu thích của mình, Emily đã nói với tôi đó là một việc làm Emily nghĩ rất đúng và cám ơn tôi đã “ép” Emily làm điều đó. Emily đã thấy được niềm vui lâu dài từ việc chia sẻ may mắn của mình với những người khác.

Việc thứ hai, cũng vui là sau khi về Mỹ, tôi và Hoàng suy nghĩ phải tìm cách để đứa bé có đủ dinh dưỡng vì lúc đó sư cô chỉ nuôi cháu bằng đút nước cháo mà thôi. Chúng tôi nghĩ phải mua sữa, phải có một tủ lạnh để bảo quản sữa, các thứ cần thiết tối thiểu để giúp đứa trẻ sơ sinh này sống sót. Hoàng gọi tôi thường xuyên về tình trạng của cháu. Tôi thì có thói quen mở speaker phone, cho nên bà xã TD từ phòng kia cũng nghe loáng thoáng tôi đang lo âu đủ chuyện để nuôi một đứa trẻ sơ sinh, ngay sau khi ở VN về mà trước đó TD đã nghe các bạn bè cảnh giác không nên để tôi về VN, và có người còn nói tại sao TD có gan, dám để tôi về VN quá nhiều lần một mình. Các bạn gặp TD để nghe những gì tiếp theo.

Cắt ngắn câu chuyên dài. Đứa bé “sứt môi” này được sư cô đặt tên là “Hải Lăng” và cháu đã lớn, mạnh khoẻ, sau đó được Hạ Nghi đưa đi giải phẫu, Sư cô nói với tôi Sư cô gọi là “Đứa con của Phật vì sư cô nói thật là Phật nuôi nó sống chớ sư cô không nghĩ nó sống được khi thấy nó lúc được mang đến chùa, ni cô nghĩ nó sẽ chết.” 

Trở lại việc cha mẹ bỏ rơi con, việc giúp nuôi trẻ em mồ côi, trẻ khuyết tật là một mục tiêu của Hội VINAHF, cho nên tôi đã thật xót xa khi biết những tình cảnh đúng là “những điều trông thấy mà đau đớn lòng (ND)”, về việc cha mẹ bỏ rơi con cái.

Nếu từ sau 75 đến những năm 90 việc bỏ rơi con chủ yếu vì nghèo, hay con cái bị dị tật quái thai và không phổ biến, thì tình trạng này đã phát triển sang việc phá thai, và sinh con bỏ chợ tràn lan, không phải vì nghèo mà vì chủ yếu là vì sự suy thoái nghiêm trọng về đạo đức trong xã hội. 

Các chùa, nhà thờ, các cơ quan từ thiện đã không đủ khả năng để nuôi dưỡng chu đáo với số lượng “con bỏ chợ” do hậu quả của xã hội suy đồi. 

Mặc dầu khi nghe tin chùa này hay nhà thờ kia, sáng sớm mở cửa là thấy một đứa trẻ sơ sanh dần dần thành “Chuyện thường ngày ở huyện”, nhưng lời kêu gọi của TNV VINAHF luôn được BCH quan tâm, nhất là Cầu Kè, Trà Vinh là huyện nghèo, gần vùng biên giới Việt-Campuchia, nên lời kêu gọi được đặc biệt lưu ý. Trước mắt, qua các TNV Thái Quốc Bình, Lê Ngọc Lễ, VINAHF cam kết sẽ giúp các ni cô nuôi cháu cho khoẻ mạnh trong năm đầu tiên, và xem “tuỳ duyên” để tiếp tục như mọi hoàn cảnh khác.

Chuyện này dẫn đến chuyện kia, không chỉ giúp việc nuôi đứa trẻ sơ sinh, với sự làm việc vô cùng tận tuỵ, không mệt mỏi của các TNV VINAHF, đặc biệt là TNV Lê Ngọc Lễ, và sự hỗ trợ của TNV Thái Quốc Bình, thêm các thông tin về hiện trạng của TT A Lan Nhã và đang rất cần giúp đỡ như mô tả:

 Hiện nay các cháu phải nằm trên nền nhà của chánh điện nhưng để tránh bị côn trùng và kiến 3 khoang cắn, có thể gây nhiễm trùng, lỡ loét. Hàng đêm các cháu phải gởi đến các nhà Phật tử trong vùng để ngủ, và thật nhiêu khê cho các sư cô và mọi người khi phải bồng các cháu nhỏ tới lui nhất là khi có mưa gió. Cho nên, đề nghị BCH VINAHF giúp đỡ cho việc xây dựng để tránh cho các em không phải chịu đựng một mùa mưa sắp đến.

Đây không phải là lần đầu tiên VINAHF xây dựng cơ sở để giúp cho trẻ em mồ côi, khuyết tật hay người già – VINAHF đã xây dựng một cơ sở ở Chùa và giúp xây dựng Mái Ấm Hướng Dương, nhưng thường các công trình xây dựng này cần phải có kế hoạch chuẩn bị trước và đưa vào kế hoạch năm, chớ khó mà thực hiện các công trình xây dựng mà không có trong ngân sách, tuy nhiên vì thấy các TNV và sư cô trụ trì thiết tha kêu gọi, nên chúng tôi quyết định “gieo duyên” với các nơi, biết đâu “Luật Hấp Dẫn” lại đáp ứng cho lời kêu gọi của VINAHF. 

Từ lâu, VINAHF một năm chỉ gây quỹ một lần và dựa vào đó để thực hiện kế hoạch năm nên rất hạn chế việc kêu gọ i ngoài thời gian gây quỹ mỗi năm, nhưng vì tình hình cần xây trước mùa mưa nên sau nhiều cân nhắc, tôi thay mặt VINAHF đã tiếp xúc với một số ít các nhà hảo tâm để hy vọng xây được căn phòng khang trang, tươm tất cho các cháu được an toàn qua mùa mưa.

Thật là thú vị bất ngờ, lời kêu gọi của VINAHF đã được đáp ứng rất nhanh chóng từ các hội đoàn, các nhà hảo tâm để giúp cho VINAHF cam kết được việc xây dựng phòng cho TT A Lan Nhã với tiện nghi tối thiểu cho các trẻ em nghèo và mồ côi đang được các ni cô chăm sóc tại Chùa này. 

Nhờ sự đáp ứng nhanh lời kêu gọi của VINAHF, cùng với sự làm việc vô cùng tận tuỵ, không mệt mỏi của các TNV VINAHF, sự khéo léo,thiết kế, tầm nhìn của các ni cô, tất cả đã phối hợp rất hiệu quả để giải quyết được các tình huống khó khăn và cuối cùng các phòng khang trang với các tiện nghi cho các cháu đã hoàn thành trước khi mùa mưa bắt đầu.

Mọi người đều vô cùng hoan hỉ khi nhận được những tấm hình về việc cơ sở đã xây xong và ni cô rất sung sướng vì không ngờ điều cô mong ước và cầu nguyện lâu nay có thể trở thành sự thật nhanh như vậy qua sự đáp ứng và sự đóng góp tịnh tài của các ân nhân đến VINAHF để thực hiện dự án và đây là lời của Ni Cô Trụ Trì Thích Nữ Như Quang TT A Lan Nhã:

 Từ này các em ngủ không phải sợ bị côn trùng đốt nữa, các em không phải ngủ vất vả mỗi khi lũ về, các em cũng an toàn và các ni cô yên tâm hơn mỗi khi mưa lớn, không phải trốn những cơn mưa tạt và nước dâng, không bị kiến ba khoan đốt nữa mà thay vào đó là 2 căn phòng kiên cố khang trang, một số giường để các em có thể yên giấc mỗi khi đêm về.

Thay mặt cho các em mồ côi, ni cô xin gửi lời chân thành cám ơn quý mạnh thường quân đã có tấm lòng từ bi, quan tâm đến các trẻ em mồ côi thiếu tình thương của cha mẹ, và nhanh chóng đáp ứng lời kêu gọi của VINAHF để giúp cho các trẻ mồ côi, cùng với sự làm việc vô cùng tận tuỵ cuả các TNV VINAHF đã giúp cho dự án thành công vô cùng tốt đẹp hôm nay:

Con xin hồi hướng công đức và nguyện cầu hồng ân Tam Bảo gia quý mạnh thường quân luôn gặp được mọi sự bình an và vạn sự hanh thông. 

Vì Cầu Kè Trà Vinh là một huyện rất nghèo mà các ni cô cũng mong muốn làm TNV VINAHF để giúp được nhiều hơn nữa người nghèo trong khu vực này, cho nên trong chuyến về VN tháng 12/2019 đoàn VINAHF đã xuống viếng thăm TT A Lan Nhã. Không chỉ “khai trương” công trình, mà còn dịp để trực tiếp gặp những gia đình nghèo, thăm các gia đình đã nhận được sự giúp đỡ của VINAHF và những gia đình xứng đáng được VINAHF trong kế hoạch 2020 của VINAHF. 

Tôi rất cảm kích với việc các TNV khu vực cùng các ni cô đã lựa chọn xứng đáng để VINAHF giúp đỡ và đầu tư cho họ từ nguồn lực giới hạn của VINAHF. 

Chuyến đi ngắn trong ngày vì nhà MTQ người đã đóng góp đáng kể cho việc xây dưng, và là người cung cấp phương tiện cho chuyến viếng thăm, phải trở về làm việc ngày mai, nhưng tôi cũng đủ thời gian để biết, những gì cần biết với hy vọng qua sự cộng tác của các ni cô, nơi đây cũng sẽ làm một “trạm tiền phương”, một căn cứ để VINAHF làm điểm tựa phát triển các chương trình phục vụ người nghèo. 

Trên đường về lại Sài Gòn, tôi nhớ lại diễn biến từ lúc VINAHF nhận được tin đầu tiên, bé sơ sinh trong cái thùng cạt tông, cho đến việc hoàn tất việc xây dựng cơ sở như các ni cô mong ước qua hình ảnh, nay đến tận nơi thấy được cơ sở với 2 căn phòng rất khang trang và thấy Tiểu Bối – tên cho 2 ni cô đặt có nghĩa là “Vật Quí Báu Nhỏ” kháu khỉnh, khoẻ mạnh, không tin không được, một lần nữa Luật Hấp Dẫn đã đúng với VINAHF, mà muốn hiểu đó là chữ DUYÊN trong đạo Phật cũng được. Không chỉ nguồn lực đến để VINAHF xây được công trình mà với sự cố gắng của các TNV và tấm lòng từ bi của các ni cô, thêm những gia đình nghèo chung quanh nhận được sự giúp đỡ của VINAHF như được xây nhà mới, được vay vốn làm ăn chống nghèo, được học bổng. 

Thay mặt VINAHF lần này tôi cũng hứa sẽ tiếp tục giúp việc xây nhà, cấp vốn cho các gia đình tôi được ni cô đưa đến thăm, nhưng lòng vẫn còn bâng khuâng, ái ngại với những gia đình nghèo đang sống tạm bợ hay thuê mướn vì họ không có đất.

Trên 100 căn nhà mới VINAHF (với sự giúp đỡ của Bút Nhóm Lửa Việt) đã xây cho các gia đình không nhà (như ít ra họ còn có đất), còn với những gia đình tôi vừa đi thăm, họ không có đất thì tôi vẫn không biết làm sao, chỉ mong Luật Hấp Dẫn lại nhiệm màu, huyền bí để giúp VINAHF có cách giúp cho những gia đình không đất, không nhà ở Cầu Kè Trà Vinh được có một nơi an cư, lạc nghiệp. 

Tôi hy vọng, chờ mong chữ DUYÊN kết hợp cùng “Luật Hấp Dẫn” sẽ tiếp tục giúp VINAHF thực hiện điều tâm nguyện giúp cho các người nghèo ở Trà Vinh.

MotChuDuyen
MotChuDuyen

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to top
Share via
Copy link
Powered by Social Snap