Món Quà Sinh Nhật

Sau mỗi chuyến đi cho công việc VINAHF tại Việt Nam, tôi luôn học được nhiều điều mới, biết thêm được những tấm lòng cao quí, những “bồ tát” âm thầm, nguyện cống hiến cuộc đời để làm dịu nỗi khổ đau của bao người, như câu chuyện ma-sơ Thu Tâm với công việc chăm sóc các bệnh nhân cùi ở trại phong EaNa, Daklak đã để lại tôi một ấn tượng sâu đậm. Tuy không thể ghi hết, nhưng tôi vẫn cố viết một vài câu chuyện mà tôi nghĩ lý thú vì sự việc xảy ra trong cái “trùng trùng duyên khởi” nhưng các sự kiện rời rạc, xa xôi, “ngẫu nhiên” liên kết để tạo thành một bức tranh đẹp như chuyện dưới đây.

Khi đoàn chúng tôi đến Nghệ An, do phạm vi các người nghèo ở cách quá xa nhau, chúng tôi vẫn không đến hết các gia đình nghèo muốn đến, cho nên những gia đình nghèo ở xa sẽ tập trung sớm về tại tu viện Mến Thánh Giá (MTG) Vinh để nhận tiền và quà cứu trợ và sau đó chúng tôi sẽ đến các gia đình có thể đến được.

Tại đây, khi tôi phát quà cho một người thiếu phụ trẻ, xanh xao, chị bật khóc, các gia đình được chọn lựa là họ rất nghèo, chúng tôi thường cảm nhận được sự biết ơn của họ qua ánh mắt hay một cái siết tay khi nhận quà, nhưng bật khóc thì ít có. Tôi hỏi: “Em có chuyện gì mà khóc?” chị nói: “Con em sắp chết rồi.” và tiếng nấc lớn hơn, tôi hỏi tiếp: “Cháu bị bệnh gì, sao em nghĩ con em sắp chết?” Chị trả lời: “Cháu ói ra máu, hôm qua xuống nhà thương, nhưng không chữa được, nó bị tim và cần phải mổ nhưng con không có tiền.” Một vài câu hỏi nữa về em bé, nhưng tôi không biết thêm gì hơn ngoài tiếng nức nở. Tôi quay lại hỏi các ma-sơ, vì họ chọn, giới thiệu gia đình chị này được nhận sự giúp đỡ và được giải thích, em bé con của chị bị đau tim bẩm sinh và đến nay vẫn không được chữa trị. Tôi phần nào cảm thông được nỗi đau của người mẹ nhìn con mình nằm đau mà bất lực vì nghèo. Có lẽ chị khắc khoải trông vào một phép lạ để cứu được con, cháu tên Yến Nhi.

Tôi xót xa khi thấy nước mắt của người mẹ thương con chảy dài, tôi nói: “Chiều nay tôi sẽ lên thăm cháu rồi xem có giúp gì được không.” Chỉ một lời hứa đến thăm, nhưng tôi thấy đã làm được dịu bớt nhiều nỗi đau của chị.

Phát quà cứu trợ xong, nhóm chúng tôi vội vã đi đến các gia đình cần phải đến, bị trời mưa, đường quá khó đi, trơn trợt, hai tay gắn máy kỳ cựu của nhóm tôi là Hoàng và anh Dũng mà cũng bị trượt ngã xe hai lần, phần tôi được ma sơ lái xe giỏi nhất chở tôi đi. Sau khi đi hết các gia đình quanh vùng, tôi nhớ đến lời hứa lên thăm gia đình cháu Yến Vi và hỏi nhờ đưa lên đi, nhưng không ai nghĩ là tôi nên đi vì có thể không đến đó được trong lúc mưa như thế này, ngay cả ma sơ vừa chở tôi đi rất tận tình, cũng rất e ngại, không tin là ma sơ lái lên được đến đó, dù chỉ cách khoảng 5 cây số. Tôi không dám ép, nhưng tôi nghĩ người phụ nữ xanh xao kia – chị Tuân – đã xuống được, về được thì phải có cách. Tôi biết chắc là chị Tuân đang chờ và tôi đã hứa. Mỗi khi có nhiếu trở ngại, khó khăn để đến một nơi nào, tôi luôn nhớ câu nói của Nguyễn Bá Học “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông.”

Vì thấy tôi cương quyết nên các sơ chìu ý và may mắn họ tìm được một người sẽ chở tôi đi đến. Đường đi khó tôi muốn ghi hình làm kỷ niệm, nhưng phải bám chặt hai tay không thì bị văng ra khỏi xe bất cứ lúc nào, cuối cùng tôi cũng đến được nhà chị Tuân. Chị Tuân đang cuốc cày dưới mưa nhận ngay ra chúng tôi và vội vã chạy về nhà. Tôi có thời gian hỏi thăm kỹ hơn và biết cháu không ăn được từ nhỏ, lúc sinh ra được chẩn đoán bệnh tim cần giải phẫu. Cháu không ăn được chỉ có uống được sữa bò Ông Thọ nên rất yếu, không đứng, ngồi được. Cách đây đã lâu cháu có hồ sơ bệnh án nhưng không ai giúp gì được nên cháu vẫn phải tiếp tục sống như vậy. Nhìn cảnh cơ hàn của gia đình, tôi giúp thêm tiền cho chị và cho chị thêm một chiếc mền nữa, chị sẽ nhận tại tu viện.

Tôi chụp hình cháu bé và dè dặt hứa sẽ theo dõi việc này để giúp, tôi không biết làm được gì, nhưng chỉ có lời hứa cũng đủ làm người mẹ vui hơn nhiều và hy vọng. Đã hứa nhưng tôi chưa biết phải làm gì vì nguồn lực VINAHF rất hạn chế, chúng tôi chưa dám nghĩ đến việc giúp mổ tim vì biết rất tốn kém, nhưng tôi vẫn thầm mong là mình cứ làm hết sức rồi biết đâu, quới nhân, ơn trên phù hộ cho đủ nhân duyên và tôi hy vọng mong manh vào cuộc gặp gỡ sắp đến.

Khi biết tôi sắp về VN, nhóm “Maison Chance USA” của anh Trung ở Maryland – Virginia, có nhờ tôi mang một số tiền mặt để đưa tận tay cho “một nhóm bạn trẻ đầy lòng nhân ái, chuyên lo giúp trẻ em nghèo để mổ tim“. Tôi hoàn toàn chưa biết ai trong nhóm này, nhưng anh Trung – một người đã ủng hộ rất mạnh cho VINAHF – nhờ việc này, cho nên tôi rất vui để giúp anh như là một việc nhỏ để cám ơn nhóm anh, hơn nữa tôi luôn muốn tìm làm bạn với những người trong nhóm anh Trung, mà tôi có “linh cảm” sẽ mang đến tôi rất nhiều điều tích cực từ tấm lòng nhân hậu của họ.

Tôi đã một lần mất ví ở phi trường TSN, nên tôi rất sợ mang tiền, muốn giao ngay số tiền trước khi rời Sài Gòn lên Tây Nguyên và đi khắp nơi, nhưng không làm được, phải giữ số tiền cho đến hơn 2 tuần sau và chỉ còn một ngày cuối tôi phải làm xong trước khi đi Úc. Tôi gặp được hai người đại diện trong nhóm các thiện nghiện chuyên lo giúp mổ tim cho trẻ em nghèo, hai cô bạn trẻ Thảo và Hiền (T&H). Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu, xa lạ nhưng chỉ trong giây lát chúng tôi nhanh chóng làm quen và thân thiện như đã biết và làm việc lâu năm với nhau, Thảo và Hiền tận dụng khoảng thời gian ngắn còn lại của tôi, đưa tôi đến bệnh viện và tôi được biết thực trạng và gặp được cha mẹ và một bé gái người thiểu số (người dân tộc) mà cháu được nhóm T&H sắp xếp trong ca mổ sắp đến. Thật là một thiện duyên cho tôi đến tận nơi, hiểu thêm rõ những việc làm cao quí, âm thầm mà nhóm T&H đã giúp trên 90 trường hợp mổ tim thành công cho các trẻ em nghèo. Nhóm T&H không có tổ chức, không có tên tuổi gì, chỉ muốn thầm lặng làm việc với những ai biết và ủng hộ cho công việc của họ. Tôi rất cảm phục khi biết được thêm qua những tâm sự ngắn ngủi đầy tình người và được gặp gỡ, chuyện trò với gia đình với các trẻ em sắp được giải phẩu là tại đây.

Tôi nhớ lời hứa cho bé Yến Nhi, kể lại chuyện và không chờ đến khi tôi nhờ giúp đỡ, nhóm T&H đã rất mau mắn, nhiệt tình chỉ vẽ tôi từng bước cho cháu được đưa đến bệnh viện để được nhóm lo cho em. Cũng trong dịp này T&H giới thiệu tôi làm quen nhóm y tá và người bác sĩ đã từng phẫu thuật thành công rất nhiều các ca mổ tim cho các em. Tôi không ngờ nhân duyên đưa đẩy đến một cuộc hội ngộ thú vị trong thời gian thật ngắn. Khi chia tay, nhóm T&H còn chu đáo lo taxi theo tôi đi tận nơi có cuộc hẹn khác, để biết chắc tôi không bị lạc đường, rồi trễ hẹn. Bắt tay tạm biệt nhóm T&H, lòng tôi thật vui, biết được hai người bạn mới với công việc âm thầm họ làm biết bao nhiêu năm qua và lời hứa sẽ lo cho em bé ở Nghệ An, cùng với những hướng dẫn cần phải làm gì để cho em Yến Nhi nhanh chóng được chuyển vào Sài Gòn. Với nhiều tình huống như việc của em Yến Nhi, tôi luôn cố làm tất cả những gì cần làm và phần còn lại tôi giao hết cho Ơn trên và bình thản chấp nhận kết quả dù thế nào, nhưng không ngờ “nhân duyên” đưa đẩy cho tôi giữ được lời hứa đến gia đình chị nông dân kia giống như là đã trong một kế hoạch được sắp xếp chu đáo. Hay đó chính là Luật Hấp Dẫn “sức mạnh ý muốn” mà BS Wayne Dyer luôn luôn muốn quảng bá như là một kỳ diệu vốn có của vũ trụ.

Tôi trở về Mỹ sau khi nối kết được các ma sơ ở MTG Vinh, các thiện nguyện VINAHF và nhóm T&H để cùng phối hợp, chung lo cho em Yến Nhi và đó là một trong vài việc mà tôi chờ đợi, hy vọng về kết quả trong số rất nhiều việc mà nhóm VINAHF đã “tạo duyên“. Tôi bị đổi giờ (jet lag) và nhờ ít ngủ nên có thêm thời gian đọc email, trong nhiều email nhận vào lúc 3 giờ sáng nay, email của Hạnh Thảo tin tôi biết với nguyên văn:

Em bé mà anh chị em mình thăm ở bệnh viện hôm trước là ca số 90 (bé Cham thị Ngọc Huyền), bé này đã được mổ thành công ngày thứ 6 (hôm anh em mình gặp bé là thứ 4), bé được xuất viện luôn rồi anh nhé, em có cc anh trong các báo cáo mổ tim vừa rồi của em đó (nhưng hình như mail gửi anh bi trả lại, để em gửi lại xem sao anh nhé). Tuần lễ sau đó mình có thêm một ca nữa la ca 91 cũng đã mổ xong rồi, sắp được xuất viện.

Bé Yến Nhi ở Vinh thì em đã tiếp xúc được với gia đình và với Sơ Hợp rồi, theo các bác sĩ ở Vinh thì gia đình phải nuôi cháu thêm một thời gian để cháu khoẻ hơn mới có thể đi lên thành phố để khám tiếp được, em sẽ theo dõi tiếp và sẽ báo anh sau khi có thêm kết qủa, em dang nhờ các bác sĩ Nhi Đồng 2 xem them bệnh án cho bé để xem họ có ý kiến gì về bệnh của bé.” và kết email với lời chúc mừng sinh nhật hóm hỉnh, dễ thươngcho tôi, cũng là ngày Tết Dương lịch.

Tuy việc chữa trị cho bé vẫn còn chờ xem nhưng đọc email T&H tôi vui mừng vì bé Yến Nhi nay đã nằm trong vòng tay nhân ái của nhóm T&H và cháu sẽ nhận được tình thương cao nhất có thể có được, mong đây sẽ là ca thứ 92 thành công trong công việc giúp, cứu sống các trẻ em nghèo như Yến Nhi của nhóm T&H. Tin vui từ email của T&H làm tôi muốn viết lại câu chuyện này để “khai bút” đầu năm, cũng là ngày sinh nhật của tôi. Trong ngày sinh nhật, tôi đã nhận nhiều email, quà, các chúc mừng từ học trò cũ, từ bạn bè, các thiện nguyện, gia đình,… nhưng email của T&H có lẽ là một món quà sinh nhật đặc biệt nhất, rất có ý nghĩa vì đó là món quà tôi đang mong đợi.

Tôi không thể làm được gì nhiều để giúp gia đình chị nông dân đó thoát cảnh nghèo, nhưng tôi vui mừng và hy vọng là nhóm T&H, các ma sơ ở MTG Vinh cùng các thiện nguyện VINAHF đang phối hợp để giúp cho cháu Yến Nhi có một cuộc sống bình thường và chị Tuân sẽ không còn những giọt nước mắt lăn dài mỗi khi nhìn đứa con ốm yếu, mà có thể sẽ là nụ cười khi thấy đứa con trai chị lớn lên từng ngày. Nghĩ đến điều này và tin vui về các ca mổ vừa thành công của nhóm T&H, tôi thầm cám ơn, thêm một “phần thưởng số mệnh” cho tôi biết được nhóm T&H, cái “ngẫu nhiên” lạ lùng là ngày tôi biết, làm quen anh Trung ở Maryland, cùng trùng với lúc cháu Yến Nhi sinh ra ở vùng quê xa xôi ở Nghệ An và mấy năm sau trong “trùng trùng duyên khởi” hai sự kiện này lại kết hợp với nhau.

Dự báo sẽ có cơn bão tuyết tối nay, nhưng tôi nhìn ra mặt trời vừa ló dạng với tia nắng sáng mai thật đẹp. Tôi chuẩn bị ngày đi làm đầu năm trong niềm vui, nghĩ đến nhân duyên kỳ diệu đã giúp tôi giữ được lời hứa với chị Tuân, mà hy vọng một ngày nào trở lại thăm gia đình chị, sẽ thấy hai mẹ con chị với nụ cười trong cảnh “dù nghèo mà vui“.

Mùa Đông New Jersey, tháng Giêng 2014.

[cool_tag_cloud on_single_display=”local”]

MQSN-Gray copy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to top
Share via
Copy link
Powered by Social Snap