VINAHF – Thay Lời Cám Ơn https://khiet.vinahf.net NGUYỄN THANH KHIẾT Sun, 15 Oct 2023 09:28:15 +0000 en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.5 https://i0.wp.com/khiet.vinahf.net/wp-content/uploads/2021/12/cropped-cropped-khiet-e1640694139605.png?fit=32%2C32&ssl=1 VINAHF – Thay Lời Cám Ơn https://khiet.vinahf.net 32 32 205146790 Chiều Qua Tuy Hoà https://khiet.vinahf.net/2021/12/18/chieu-qua-tuy-hoa/ https://khiet.vinahf.net/2021/12/18/chieu-qua-tuy-hoa/#respond Sat, 18 Dec 2021 08:57:15 +0000 https://khiet.khuetu.com/?p=86 Continue reading]]>
TuyHoa-Gray

Cách đây gần 30 năm, khi tôi lần đầu tiên nghe bài “Chiều qua Tuy Hòa” của nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang tôi cảm thấy yêu thích vì trong thấy lời ca có chứa đựng những tình cảm dạt dào với người dân nghèo. Khi đó Tuy Hòa trong tâm trí tôi là một nơi xa xôi nào đó trên quê hương có “Hòn Vọng Phu” với tiếng sóng vỗ bờ, khung cảnh êm đềm. Vào gần cuối năm học lớp 12, tôi “làm liều” ôm cây đàn ghi-ta mà chỉ mới học lóm được vài hợp âm để đại diện cho lớp lên hát bài “Chiều Qua Tuy Hòa” trong buổi văn nghệ toàn trường. Tôi liều vì giáo sư hướng dẫn lớp 12B của tôi, lúc đó đang bối rối do lớp ban B của thầy không có ai có đủ “tâm hồn nghệ sĩ” để có một tiết mục gì của lớp. Tuy tôi rất có cảm xúc với bài “Chiều Qua Tuy Hòa” nhưng tôi đã biểu diễn dưới trung bình so với các tiết mục văn nghệ của trường. Tuy vậy đó lại là một kỷ niệm khó quên đối với tôi và từ đó, bạn bè cùng năm có mặt trong đêm văn nghệ đã cho tôi một biệt danh, mỗi khi gặp tôi sau bao năm vẫn còn nhớ và ưu ái gọi tôi là “Khiết - Chiều Qua Tuy Hòa”.

 Vào Sài Gòn học, mỗi năm tôi về thăm nhà được hai lần trên các chuyến xe liên tỉnh, hay tàu Thống Nhất - đã bao lần chạy qua Phú Yên nhưng chẳng lúc nào ghé đến Tuy Hòa, tuy vậy bài ca này vẫn mãi trong lòng tôi, nhất là lòng hay xao xuyến khi nhìn đỉnh núi “Hòn Vọng Phu”. Tôi luôn liên tưởng đến Tuy Hòa như Nguyễn Đức Quang đã diễn tả: “Ôi những chiều mây vắt ngang lưng đồi, Vọng Phu đưa mắt cũng buồn theo.”

Tôi rời quê hương với hai bàn tay trắng, bỏ lại đàng sau những kỷ niệm vui buồn, những năm “phong sương” sau 1975, nhạc Nguyễn Đức Quang bị cấm không được hát và nhạc sĩ cũng bị vào trại cải tạo, nhưng bao bài nhạc du ca đầy tâm huyết của NĐQ như “Chiều Qua Tuy Hòa” thì không bao giờ tôi quên, nó mãi trong lòng tôi. Có lần, khi nhìn cảnh chiều tà với “đàn chim tung cánh bay bay đầu gió...” tôi lại hát bài này trên bờ đê trong vùng ruộng muối Bạc Liêu với một nhóm các bạn sinh viên Địa-Vật lý của đại học Khoa học khi đi thực tập địa chấn vào năm 1978, mà khi bị hỏi: “Có phải đang hát nhạc vàng không?” tôi “giả vờ” nói đó là “bài hát lãng mạng cách mạng” không nhớ tên nhạc sĩ!

Sinh ra và lớn lên ở miền Trung, cái xứ sở “trời hành cơn lụt mỗi năm”, tôi in trong trí từ nhỏ các hình ảnh lũ lụt, tản cư, tang tóc và các cuộc cứu trợ của Hướng đạo Quảng Nam – Các tin tức về bão lụt miền Trung là một sợi dây nối tôi về lại cái tuổi thơ “dữ dội” ở Hội An. Tôi vẫn theo dõi các tin tức này cho dù ở đâu. Mùa Thu 2009, ở Mỹ tôi nghe tin thiên tai tàn khốc, các cơn bão lũ liên tiếp 9, 10, 11 và trận thứ ba đã đánh nặng nề vào Phú Yên, một trong những thiên tai mà Tuy Hòa được nhắc đến với trận lũ lụt lớn nhất trong suốt 40 năm. Internet nhanh chóng cho tôi được thấy vài hình ảnh của Tuy Hòa, Phú Yên từ ở một phương trời xa xôi. Bài hát năm xưa lại gợi lại, nó đã tạo cho tôi một sự gắn bó với Tuy Hòa.

Cho đến khi phi cơ hạ cánh phi trường Tân Sơn Nhất thì tôi biết chắc mình sẽ ghé đến thành phố Tuy Hòa sau 27 năm vì Phú Yên là điểm khởi đầu của các cuộc cứu trợ lũ lụt ra cho đến tận Quảng Bình bởi vì vùng Phú Yên chịu thiệt hại nặng nề nhất trong thiên tai này.

Một ngày sau khi đến Sài gòn, giữa cơn sốt của Sài Gòn trong trận chung kết đá banh giữa Việt Nam và Indonesia, tôi và Hoàng - một người bạn đồng hành may mắn tránh được cảnh “bát nháo”, kẹt xe để lên kịp chuyến tàu đêm, dự định đúng 7 giờ sáng mai sẽ “rendez-vous” với nhóm thiện nguyện ở Phú Yên và nhóm TNV từ Quảng Nam mà họ đã rời vào 3 giờ khuya hôm đó, để bắt đầu công cuộc cứu trợ - điểm hẹn là tại ga Tuy Hòa.

Tôi và Hoàng xuống sân ga Phú Yên lúc sáng sớm và tôi tự nhủ và mừng là cuối cùng tôi cũng một lần đặt chân đến Tuy Hòa. Các bạn thiện nguyện đã chu đáo sắp xếp cho công cuộc cứu trợ nên chúng tôi nhanh chóng bắt tay vào công việc ngay khi vừa gặp nhau. Chúng tôi có bốn điểm trong vùng Phú Yên, đó là những nơi bị lũ tàn phá nhiều nhất: làng An Định, thôn Đường Rày và một làng tại xã Xuân Quang 2 – Đồng Xuân. Sau khi đến một nơi khá xa trong núi - buôn làng Xóm Mới (mới lập từ 3 năm nay, nơi tập trung người dân tộc Chăm Roy), chúng tôi đến xã Xuân Quang 2 và tìm đến được một ngôi làng bị xóa trắng, cũng là nơi có số người chết nhiều nhất. Làng có khoảng 44 gia đình và tất cả nhà cửa bị vùi lấp hoàn toàn trong cát, dưới cơn lũ khốc liệt theo bùn đất từ núi lở. Thiên tai đã đành, việc các đập thủy điện xã lũ cùng lúc làm cho người dân vô tội gánh chịu thêm tai ương. Cảnh tang thương vẫn còn đó, chúng tôi đứng giữa một khu trống trãi hoang tàn bên dưới lớp “sa mạc cát” là dấu vết của nhà cửa bị vùi lấp. Không còn ai ở đây, nhà cửa đã sập đổ hết. Rãi rác cả một vùng là các dấu tích của bao mái nhà bị chôn vùi chỉ trong một đêm định mệnh.

Không phải đợi lâu, các cư dân lần lượt kéo đến khi nghe tin có đoàn cứu trợ. Chúng tôi hỏi thăm và xin được đến thăm trước các gia đình có người thân chết trong trận lũ, nhưng khi thăm viếng tôi mới hiểu thêm nỗi đau lòng của những người còn sống, cũng không có lập được bàn thờ cho cha mẹ, vợ chồng, hay con cái của mình bởi họ tuy còn sống sót như mất hết nhà cửa, tài sản, công cụ lao động,... lại phải ở tạm các nhà gần đó, nên chỉ một ít có thể lập bàn thờ. Chúng tôi giúp tất cả mọi gia đình trong làng đó, với một ưu đãi khiêm tốn cho các gia đình có thân nhân đã mất.

Khi chúng tôi gần xong làng này để chuẩn bị điểm kế tiếp, thì cũng là lúc bà con các làng lân cận hay tin kéo đến vây kín cả chúng tôi. Mặc dầu một anh trong nhóm cứ lập lại “Chúng tôi hết rồi, không còn gì nữa!” nhưng đồng bào cũng hy vọng, vẫn vây quanh. Một cụ già kéo tay tôi nói: “Cậu ơi! giúp cho tôi, tôi ở làng kế bên cũng bị sập nhà cửa hết cũng như ở đây.” Trong cái áo ký giả nhiều túi của tôi cũng còn nhiều phong bì đã có sẵn tiền để cho địa điểm sắp đến, tôi động lòng muốn rút ra, nhưng anh Thọ, một TNV, biết ý định đã đưa mắt nhìn bảo đừng làm thế, vì như vậy sẽ không thể nào thoát khỏi dễ dàng, hơn nữa trong kế hoạch chúng tôi còn những nơi khác. Tôi đành nói theo: “Chúng tôi không còn gì nữa, xin cho chúng tôi đi!”

Khi tôi thoát ra khỏi vòng vây, nhìn lại thấy anh Nhẫn và một cư sĩ ở địa phương tự nguyện làm hướng dẫn viên cũng vừa rồ xe gắn máy thoát ra khỏi đám đông để lại đàng sau những người dân đứng ngẩn ngơ, nhìn theo thất vọng vì biết không còn hy vọng nhận được giúp đỡ gì nữa. Các người dân nghèo tiều tụy đứng nhìn theo chúng tôi. Xe phóng đi tôi quay lại nhìn hình ảnh của những người dân đang đứng ngóng, thẩn thờ, tôi biết họ đang chống chọi, cố chịu đựng để sống qua được thời gian khó khăn, đau thương này, mà khả năng của chúng tôi quá giới hạn không thể giúp gì được.

Trời đã về chiều, đoàn chúng tôi băng nhanh qua các vùng đồi núi để đến kịp một địa điểm khác trước khi quá trễ.

Khi xong địa điểm cuối trong ngày, thì trời cũng bắt đầu ngả bóng hoàng hôn, nhóm chúng tôi đứng lại cám ơn người xã trưởng địa phương và các bạn Hồng thập tự đã tận tình giúp chúng tôi chọn được đúng khu vực và những người chúng tôi muốn giúp. Anh xã trưởng, vui cười nói: “Tôi phải cám ơn các anh đã đến đây, không có các đoàn cứu trợ thì dân làng tôi chết đói rồi, chắc cũng cần vài tháng nữa. Tụi tui không làm gì được! Nay thì mạ mới lên.” Tôi vui khi nghe được câu nói chân thành từ phía sau, trong khi lẳng lặng rút lui để nhìn cảnh chiều tà trên vùng đất Tuy Hòa. Tôi lại nhớ đến hai câu hát của bài Chiều qua Tuy Hòa: “... Đường đi đưa tới phía Nam nhưng lòng triền miên ray rứt theo miền Trung. Cầu xưa xơ xác sau cơn bão tố, người dân thì tan tác đứng bên đường ngẩn ngơ, ...

Tôi cảm xúc vì những gì tôi đã chứng kiến ngày hôm nay ở các vùng tôi vừa mới đi qua đã được nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang diễn tả thật sống động và tôi lúc này tôi như đang sống trong chính bài hát. Tôi đang lững thững “bước dài ngao ngán bên nương đồi, nhìn quanh trơ đứng bao đồi nương, ...” với hình ảnh các người dân nghèo khổ của Xuân Quang sau lớp bụi mờ đang “tan tác đứng bên đường ngẩn ngơ!” và không hiểu tương lai của họ rồi sẽ ra sao. Tôi đi bộ dọc các con đường ven ruộng cho đến “rồi khi tia nắng phía non Tây tàn, thì người đây cũng như dần tan.

Đêm đó, sau bữa cơm thịt heo rừng trên đường, nhóm chúng tôi ngồi kể lại những gì đã nghe nhưng nay mới thấy, với những gì đã chứng kiến trong ngày thì là “một đêm qua biết bao sầu thương” và chúng tôi chuẩn bị cho chương trình ở Bình Định vào sáng ngày mai. Chuyến tham gia cứu trợ của tôi với VINAHF tiếp tục cho đến khi Quảng Nam và cũng kết thúc ở đây. Với tôi đó là một chuyến đi thành công. Đêm trước ngày tôi về Mỹ, các bạn cũ Trung học Trần Quí Cáp có họp mặt, những bài hát cũ thời xưa được hát lại, ai đó đã yêu cầu tôi ca lại bài “Chiều Qua Tuy Hòa”, bạn bè muốn sống lại cái kỷ niệm của của thời trung học. Theo yêu cầu, tôi đã hát lại bài này, nhưng đêm đó không biết có bạn nào để ý, tâm tư của tôi khi lần này khi hát câu “... Người dân thì tan tác đứng bên đường ngẩn ngơ...” tuy vẫn cùng bài hát, câu hát năm xưa của năm lớp12, nhưng tôi nay đã có một lần sống trong bài hát với nỗi đau của người dân Tuy Hòa.

Có lẽ còn lâu lắm, nhưng tôi tin là tôi sẽ còn có dịp trở lại Tuy Hòa, tôi cầu mong ngày đó Tuy Hòa, sẽ không phải để lại có những “bước buồn theo mãi không gian buồn.” mà mong được thấy một Tuy Hòa của ngày nào:

“Trời xanh le lói bao mộng mơ,
Đàn chim tung cánh bay bay đầu gió,
và đâu đây tiếng sóng bồi phù sa ...

New Jersey -Mùa Đông 2010

]]>
https://khiet.vinahf.net/2021/12/18/chieu-qua-tuy-hoa/feed/ 0 86
Món Quà Sinh Nhật https://khiet.vinahf.net/2021/12/05/mon-qua-sinh-nhat/ https://khiet.vinahf.net/2021/12/05/mon-qua-sinh-nhat/#respond Sun, 05 Dec 2021 08:55:35 +0000 https://khiet.khuetu.com/?p=78 Continue reading]]> Sau mỗi chuyến đi cho công việc VINAHF tại Việt Nam, tôi luôn học được nhiều điều mới, biết thêm được những tấm lòng cao quí, những “bồ tát” âm thầm, nguyện cống hiến cuộc đời để làm dịu nỗi khổ đau của bao người, như câu chuyện ma-sơ Thu Tâm với công việc chăm sóc các bệnh nhân cùi ở trại phong EaNa, Daklak đã để lại tôi một ấn tượng sâu đậm. Tuy không thể ghi hết, nhưng tôi vẫn cố viết một vài câu chuyện mà tôi nghĩ lý thú vì sự việc xảy ra trong cái “trùng trùng duyên khởi” nhưng các sự kiện rời rạc, xa xôi, “ngẫu nhiên” liên kết để tạo thành một bức tranh đẹp như chuyện dưới đây.

Khi đoàn chúng tôi đến Nghệ An, do phạm vi các người nghèo ở cách quá xa nhau, chúng tôi vẫn không đến hết các gia đình nghèo muốn đến, cho nên những gia đình nghèo ở xa sẽ tập trung sớm về tại tu viện Mến Thánh Giá (MTG) Vinh để nhận tiền và quà cứu trợ và sau đó chúng tôi sẽ đến các gia đình có thể đến được.

Tại đây, khi tôi phát quà cho một người thiếu phụ trẻ, xanh xao, chị bật khóc, các gia đình được chọn lựa là họ rất nghèo, chúng tôi thường cảm nhận được sự biết ơn của họ qua ánh mắt hay một cái siết tay khi nhận quà, nhưng bật khóc thì ít có. Tôi hỏi: “Em có chuyện gì mà khóc?” chị nói: “Con em sắp chết rồi.” và tiếng nấc lớn hơn, tôi hỏi tiếp: “Cháu bị bệnh gì, sao em nghĩ con em sắp chết?” Chị trả lời: “Cháu ói ra máu, hôm qua xuống nhà thương, nhưng không chữa được, nó bị tim và cần phải mổ nhưng con không có tiền.” Một vài câu hỏi nữa về em bé, nhưng tôi không biết thêm gì hơn ngoài tiếng nức nở. Tôi quay lại hỏi các ma-sơ, vì họ chọn, giới thiệu gia đình chị này được nhận sự giúp đỡ và được giải thích, em bé con của chị bị đau tim bẩm sinh và đến nay vẫn không được chữa trị. Tôi phần nào cảm thông được nỗi đau của người mẹ nhìn con mình nằm đau mà bất lực vì nghèo. Có lẽ chị khắc khoải trông vào một phép lạ để cứu được con, cháu tên Yến Nhi.

Tôi xót xa khi thấy nước mắt của người mẹ thương con chảy dài, tôi nói: “Chiều nay tôi sẽ lên thăm cháu rồi xem có giúp gì được không.” Chỉ một lời hứa đến thăm, nhưng tôi thấy đã làm được dịu bớt nhiều nỗi đau của chị.

Phát quà cứu trợ xong, nhóm chúng tôi vội vã đi đến các gia đình cần phải đến, bị trời mưa, đường quá khó đi, trơn trợt, hai tay gắn máy kỳ cựu của nhóm tôi là Hoàng và anh Dũng mà cũng bị trượt ngã xe hai lần, phần tôi được ma sơ lái xe giỏi nhất chở tôi đi. Sau khi đi hết các gia đình quanh vùng, tôi nhớ đến lời hứa lên thăm gia đình cháu Yến Vi và hỏi nhờ đưa lên đi, nhưng không ai nghĩ là tôi nên đi vì có thể không đến đó được trong lúc mưa như thế này, ngay cả ma sơ vừa chở tôi đi rất tận tình, cũng rất e ngại, không tin là ma sơ lái lên được đến đó, dù chỉ cách khoảng 5 cây số. Tôi không dám ép, nhưng tôi nghĩ người phụ nữ xanh xao kia – chị Tuân – đã xuống được, về được thì phải có cách. Tôi biết chắc là chị Tuân đang chờ và tôi đã hứa. Mỗi khi có nhiếu trở ngại, khó khăn để đến một nơi nào, tôi luôn nhớ câu nói của Nguyễn Bá Học “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông.”

Vì thấy tôi cương quyết nên các sơ chìu ý và may mắn họ tìm được một người sẽ chở tôi đi đến. Đường đi khó tôi muốn ghi hình làm kỷ niệm, nhưng phải bám chặt hai tay không thì bị văng ra khỏi xe bất cứ lúc nào, cuối cùng tôi cũng đến được nhà chị Tuân. Chị Tuân đang cuốc cày dưới mưa nhận ngay ra chúng tôi và vội vã chạy về nhà. Tôi có thời gian hỏi thăm kỹ hơn và biết cháu không ăn được từ nhỏ, lúc sinh ra được chẩn đoán bệnh tim cần giải phẫu. Cháu không ăn được chỉ có uống được sữa bò Ông Thọ nên rất yếu, không đứng, ngồi được. Cách đây đã lâu cháu có hồ sơ bệnh án nhưng không ai giúp gì được nên cháu vẫn phải tiếp tục sống như vậy. Nhìn cảnh cơ hàn của gia đình, tôi giúp thêm tiền cho chị và cho chị thêm một chiếc mền nữa, chị sẽ nhận tại tu viện.

Tôi chụp hình cháu bé và dè dặt hứa sẽ theo dõi việc này để giúp, tôi không biết làm được gì, nhưng chỉ có lời hứa cũng đủ làm người mẹ vui hơn nhiều và hy vọng. Đã hứa nhưng tôi chưa biết phải làm gì vì nguồn lực VINAHF rất hạn chế, chúng tôi chưa dám nghĩ đến việc giúp mổ tim vì biết rất tốn kém, nhưng tôi vẫn thầm mong là mình cứ làm hết sức rồi biết đâu, quới nhân, ơn trên phù hộ cho đủ nhân duyên và tôi hy vọng mong manh vào cuộc gặp gỡ sắp đến.

Khi biết tôi sắp về VN, nhóm “Maison Chance USA” của anh Trung ở Maryland – Virginia, có nhờ tôi mang một số tiền mặt để đưa tận tay cho “một nhóm bạn trẻ đầy lòng nhân ái, chuyên lo giúp trẻ em nghèo để mổ tim“. Tôi hoàn toàn chưa biết ai trong nhóm này, nhưng anh Trung – một người đã ủng hộ rất mạnh cho VINAHF – nhờ việc này, cho nên tôi rất vui để giúp anh như là một việc nhỏ để cám ơn nhóm anh, hơn nữa tôi luôn muốn tìm làm bạn với những người trong nhóm anh Trung, mà tôi có “linh cảm” sẽ mang đến tôi rất nhiều điều tích cực từ tấm lòng nhân hậu của họ.

Tôi đã một lần mất ví ở phi trường TSN, nên tôi rất sợ mang tiền, muốn giao ngay số tiền trước khi rời Sài Gòn lên Tây Nguyên và đi khắp nơi, nhưng không làm được, phải giữ số tiền cho đến hơn 2 tuần sau và chỉ còn một ngày cuối tôi phải làm xong trước khi đi Úc. Tôi gặp được hai người đại diện trong nhóm các thiện nghiện chuyên lo giúp mổ tim cho trẻ em nghèo, hai cô bạn trẻ Thảo và Hiền (T&H). Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu, xa lạ nhưng chỉ trong giây lát chúng tôi nhanh chóng làm quen và thân thiện như đã biết và làm việc lâu năm với nhau, Thảo và Hiền tận dụng khoảng thời gian ngắn còn lại của tôi, đưa tôi đến bệnh viện và tôi được biết thực trạng và gặp được cha mẹ và một bé gái người thiểu số (người dân tộc) mà cháu được nhóm T&H sắp xếp trong ca mổ sắp đến. Thật là một thiện duyên cho tôi đến tận nơi, hiểu thêm rõ những việc làm cao quí, âm thầm mà nhóm T&H đã giúp trên 90 trường hợp mổ tim thành công cho các trẻ em nghèo. Nhóm T&H không có tổ chức, không có tên tuổi gì, chỉ muốn thầm lặng làm việc với những ai biết và ủng hộ cho công việc của họ. Tôi rất cảm phục khi biết được thêm qua những tâm sự ngắn ngủi đầy tình người và được gặp gỡ, chuyện trò với gia đình với các trẻ em sắp được giải phẩu là tại đây.

Tôi nhớ lời hứa cho bé Yến Nhi, kể lại chuyện và không chờ đến khi tôi nhờ giúp đỡ, nhóm T&H đã rất mau mắn, nhiệt tình chỉ vẽ tôi từng bước cho cháu được đưa đến bệnh viện để được nhóm lo cho em. Cũng trong dịp này T&H giới thiệu tôi làm quen nhóm y tá và người bác sĩ đã từng phẫu thuật thành công rất nhiều các ca mổ tim cho các em. Tôi không ngờ nhân duyên đưa đẩy đến một cuộc hội ngộ thú vị trong thời gian thật ngắn. Khi chia tay, nhóm T&H còn chu đáo lo taxi theo tôi đi tận nơi có cuộc hẹn khác, để biết chắc tôi không bị lạc đường, rồi trễ hẹn. Bắt tay tạm biệt nhóm T&H, lòng tôi thật vui, biết được hai người bạn mới với công việc âm thầm họ làm biết bao nhiêu năm qua và lời hứa sẽ lo cho em bé ở Nghệ An, cùng với những hướng dẫn cần phải làm gì để cho em Yến Nhi nhanh chóng được chuyển vào Sài Gòn. Với nhiều tình huống như việc của em Yến Nhi, tôi luôn cố làm tất cả những gì cần làm và phần còn lại tôi giao hết cho Ơn trên và bình thản chấp nhận kết quả dù thế nào, nhưng không ngờ “nhân duyên” đưa đẩy cho tôi giữ được lời hứa đến gia đình chị nông dân kia giống như là đã trong một kế hoạch được sắp xếp chu đáo. Hay đó chính là Luật Hấp Dẫn “sức mạnh ý muốn” mà BS Wayne Dyer luôn luôn muốn quảng bá như là một kỳ diệu vốn có của vũ trụ.

Tôi trở về Mỹ sau khi nối kết được các ma sơ ở MTG Vinh, các thiện nguyện VINAHF và nhóm T&H để cùng phối hợp, chung lo cho em Yến Nhi và đó là một trong vài việc mà tôi chờ đợi, hy vọng về kết quả trong số rất nhiều việc mà nhóm VINAHF đã “tạo duyên“. Tôi bị đổi giờ (jet lag) và nhờ ít ngủ nên có thêm thời gian đọc email, trong nhiều email nhận vào lúc 3 giờ sáng nay, email của Hạnh Thảo tin tôi biết với nguyên văn:

Em bé mà anh chị em mình thăm ở bệnh viện hôm trước là ca số 90 (bé Cham thị Ngọc Huyền), bé này đã được mổ thành công ngày thứ 6 (hôm anh em mình gặp bé là thứ 4), bé được xuất viện luôn rồi anh nhé, em có cc anh trong các báo cáo mổ tim vừa rồi của em đó (nhưng hình như mail gửi anh bi trả lại, để em gửi lại xem sao anh nhé). Tuần lễ sau đó mình có thêm một ca nữa la ca 91 cũng đã mổ xong rồi, sắp được xuất viện.

Bé Yến Nhi ở Vinh thì em đã tiếp xúc được với gia đình và với Sơ Hợp rồi, theo các bác sĩ ở Vinh thì gia đình phải nuôi cháu thêm một thời gian để cháu khoẻ hơn mới có thể đi lên thành phố để khám tiếp được, em sẽ theo dõi tiếp và sẽ báo anh sau khi có thêm kết qủa, em dang nhờ các bác sĩ Nhi Đồng 2 xem them bệnh án cho bé để xem họ có ý kiến gì về bệnh của bé.” và kết email với lời chúc mừng sinh nhật hóm hỉnh, dễ thươngcho tôi, cũng là ngày Tết Dương lịch.

Tuy việc chữa trị cho bé vẫn còn chờ xem nhưng đọc email T&H tôi vui mừng vì bé Yến Nhi nay đã nằm trong vòng tay nhân ái của nhóm T&H và cháu sẽ nhận được tình thương cao nhất có thể có được, mong đây sẽ là ca thứ 92 thành công trong công việc giúp, cứu sống các trẻ em nghèo như Yến Nhi của nhóm T&H. Tin vui từ email của T&H làm tôi muốn viết lại câu chuyện này để “khai bút” đầu năm, cũng là ngày sinh nhật của tôi. Trong ngày sinh nhật, tôi đã nhận nhiều email, quà, các chúc mừng từ học trò cũ, từ bạn bè, các thiện nguyện, gia đình,… nhưng email của T&H có lẽ là một món quà sinh nhật đặc biệt nhất, rất có ý nghĩa vì đó là món quà tôi đang mong đợi.

Tôi không thể làm được gì nhiều để giúp gia đình chị nông dân đó thoát cảnh nghèo, nhưng tôi vui mừng và hy vọng là nhóm T&H, các ma sơ ở MTG Vinh cùng các thiện nguyện VINAHF đang phối hợp để giúp cho cháu Yến Nhi có một cuộc sống bình thường và chị Tuân sẽ không còn những giọt nước mắt lăn dài mỗi khi nhìn đứa con ốm yếu, mà có thể sẽ là nụ cười khi thấy đứa con trai chị lớn lên từng ngày. Nghĩ đến điều này và tin vui về các ca mổ vừa thành công của nhóm T&H, tôi thầm cám ơn, thêm một “phần thưởng số mệnh” cho tôi biết được nhóm T&H, cái “ngẫu nhiên” lạ lùng là ngày tôi biết, làm quen anh Trung ở Maryland, cùng trùng với lúc cháu Yến Nhi sinh ra ở vùng quê xa xôi ở Nghệ An và mấy năm sau trong “trùng trùng duyên khởi” hai sự kiện này lại kết hợp với nhau.

Dự báo sẽ có cơn bão tuyết tối nay, nhưng tôi nhìn ra mặt trời vừa ló dạng với tia nắng sáng mai thật đẹp. Tôi chuẩn bị ngày đi làm đầu năm trong niềm vui, nghĩ đến nhân duyên kỳ diệu đã giúp tôi giữ được lời hứa với chị Tuân, mà hy vọng một ngày nào trở lại thăm gia đình chị, sẽ thấy hai mẹ con chị với nụ cười trong cảnh “dù nghèo mà vui“.

Mùa Đông New Jersey, tháng Giêng 2014.

[cool_tag_cloud on_single_display=”local”]

MQSN-Gray copy

]]>
https://khiet.vinahf.net/2021/12/05/mon-qua-sinh-nhat/feed/ 0 78
Một Chữ “Duyên” – Luật Hấp Dẫn với VINAHF https://khiet.vinahf.net/2020/12/29/mot-chu-duyen-luat-hap-dan-voi-vinahd/ https://khiet.vinahf.net/2020/12/29/mot-chu-duyen-luat-hap-dan-voi-vinahd/#respond Tue, 29 Dec 2020 09:01:49 +0000 https://khiet.khuetu.com/?p=104 Continue reading]]>

VINAHF thường ít giúp những trường hợp đã được đưa lên mạng xã hội nhưng tập trung giúp các hoàn cảnh ở các nơi xa xôi ít ai biết qua mạng lưới các TNV VINAHF và thường ở các vùng hẻo lánh nếu phát hiện đến hoàn cảnh nào mà TNV thấy cần kêu gọi VINAHF thì hãy gởi về. Cho nên khi các TNV trong khu vực Trà Vinh gởi hình ảnh một trẻ sơ sanh bị bỏ rơi trước tịnh thất A La Nhã và kêu gọi VINAHF giúp hai ni cô ở đây nuôi cháu này vì hoàn cảnh hiện nay ở tịnh thất quá khó khăn, và kèm theo thư kêu gọi của sư cô, nên VINAHF đã đáp ứng nhanh chóng với cam kết ngay trước mắt cho các ni cô có thể yên tâm nuôi cháu.

VINAHF nuôi trẻ bỏ rơi đầu tiên cách đây 13 năm, đứa trẻ bị bỏ rơi tại vùng núi Thị Vải (Bà Rịa) khi một người nông dân phát hiện đứa trẻ sơ sinh này bị vất ngoài mương ruộng, ông tưởng cháu đã chết và định mang đi chôn, nhưng khi thấy cháu còn cựa quậy, ông vội vã mang đến chùa Ngọc Tuyền gần đó. Trùng hợp với ngày hôm sau Hoàng, tôi và con gái tôi – Emily – lúc đó 8 tuổi có tìm đến Chùa này, theo lời yêu cầu của cô Hạ Nghi cho biết sư cô ở đây vô cùng khó khăn để nuôi số trẻ mồ côi tại đây. Đó là nhân duyên để đưa VINAHF lần đầu tiên tham gia vào việc giúp nuôi dưỡng một bé sơ sanh bị bỏ rơi. Cháu này bị cha mẹ vất đi vì cháu sinh ra với tật hở môi hàm ếch và không biết cha mẹ vì quá nghèo hay bỏ rơi vì hình thù dị dạng của cháu.

Lúc đó, đây là một vùng ít ai biết đến, chùa nằm phía sâu quốc lộ, khó khăn để tìm ra đến phải nhờ một cháu mồ côi lớn đi ra dẫn đường cho chúng tôi vào. Thay mặt VINAHF, tôi và Hoàng đã hứa sẽ giúp sư cô nuôi cháu sơ sinh này mà lúc đó cả sư cô và chúng tôi đều không biết cháu có thể sống sót được không trong điều kiện quá thiếu thốn của chùa.

Chuyến đi thăm này để lại cho tôi hai chuyện đáng nhớ:

Mỗi khi có các dịp, tôi đều đưa các con tôi đến các trại mồ côi hay các trung tâm khuyết tật để giúp cháu phát triển Tâm Từ của mình. Lần này Emily có đi theo, Emily có một đồ chơi “bất ly thân” luôn luôn mang theo cho nên Emily mang nó từ Mỹ về VN. Đó là - Trên đường đi đến đây tôi đã giải thích cho Emily này về các cháu mồ côi này, và đến đây Emily cũng hoà đồng, hồn nhiên vui chơi với các em, như những người bạn mới – Đến lúc ra về tôi nói Emily hãy để lại đồ chơi lại cho các cháu mồ côi này, tôi biết đây là đồ chơi rất yêu thích của Emily – Cho dù không đồng ý, nhưng Emily đã nghe lời Ba, và để lại đồ chơi này cho các trẻ mồ côi mà trong lòng không vui. Sau này Emily nhiều lần nhắc lại là rất bất ngờ và không hề muốn mất đồ chơi yêu thích này, nhưng vì vâng lời Ba, cháu đã làm. Nay lớn lên, mỗi khi nhìn lại các hình cũ này, và nhớ lại việc mình đã cho các trẻ em mồ côi đồ chơi yêu thích của mình, Emily đã nói với tôi đó là một việc làm Emily nghĩ rất đúng và cám ơn tôi đã “ép” Emily làm điều đó. Emily đã thấy được niềm vui lâu dài từ việc chia sẻ may mắn của mình với những người khác.

Việc thứ hai, cũng vui là sau khi về Mỹ, tôi và Hoàng suy nghĩ phải tìm cách để đứa bé có đủ dinh dưỡng vì lúc đó sư cô chỉ nuôi cháu bằng đút nước cháo mà thôi. Chúng tôi nghĩ phải mua sữa, phải có một tủ lạnh để bảo quản sữa, các thứ cần thiết tối thiểu để giúp đứa trẻ sơ sinh này sống sót. Hoàng gọi tôi thường xuyên về tình trạng của cháu. Tôi thì có thói quen mở speaker phone, cho nên bà xã TD từ phòng kia cũng nghe loáng thoáng tôi đang lo âu đủ chuyện để nuôi một đứa trẻ sơ sinh, ngay sau khi ở VN về mà trước đó TD đã nghe các bạn bè cảnh giác không nên để tôi về VN, và có người còn nói tại sao TD có gan, dám để tôi về VN quá nhiều lần một mình. Các bạn gặp TD để nghe những gì tiếp theo.

Cắt ngắn câu chuyên dài. Đứa bé “sứt môi” này được sư cô đặt tên là “Hải Lăng” và cháu đã lớn, mạnh khoẻ, sau đó được Hạ Nghi đưa đi giải phẫu, Sư cô nói với tôi Sư cô gọi là “Đứa con của Phật vì sư cô nói thật là Phật nuôi nó sống chớ sư cô không nghĩ nó sống được khi thấy nó lúc được mang đến chùa, ni cô nghĩ nó sẽ chết.” 

Trở lại việc cha mẹ bỏ rơi con, việc giúp nuôi trẻ em mồ côi, trẻ khuyết tật là một mục tiêu của Hội VINAHF, cho nên tôi đã thật xót xa khi biết những tình cảnh đúng là “những điều trông thấy mà đau đớn lòng (ND)”, về việc cha mẹ bỏ rơi con cái.

Nếu từ sau 75 đến những năm 90 việc bỏ rơi con chủ yếu vì nghèo, hay con cái bị dị tật quái thai và không phổ biến, thì tình trạng này đã phát triển sang việc phá thai, và sinh con bỏ chợ tràn lan, không phải vì nghèo mà vì chủ yếu là vì sự suy thoái nghiêm trọng về đạo đức trong xã hội. 

Các chùa, nhà thờ, các cơ quan từ thiện đã không đủ khả năng để nuôi dưỡng chu đáo với số lượng “con bỏ chợ” do hậu quả của xã hội suy đồi. 

Mặc dầu khi nghe tin chùa này hay nhà thờ kia, sáng sớm mở cửa là thấy một đứa trẻ sơ sanh dần dần thành “Chuyện thường ngày ở huyện”, nhưng lời kêu gọi của TNV VINAHF luôn được BCH quan tâm, nhất là Cầu Kè, Trà Vinh là huyện nghèo, gần vùng biên giới Việt-Campuchia, nên lời kêu gọi được đặc biệt lưu ý. Trước mắt, qua các TNV Thái Quốc Bình, Lê Ngọc Lễ, VINAHF cam kết sẽ giúp các ni cô nuôi cháu cho khoẻ mạnh trong năm đầu tiên, và xem “tuỳ duyên” để tiếp tục như mọi hoàn cảnh khác.

Chuyện này dẫn đến chuyện kia, không chỉ giúp việc nuôi đứa trẻ sơ sinh, với sự làm việc vô cùng tận tuỵ, không mệt mỏi của các TNV VINAHF, đặc biệt là TNV Lê Ngọc Lễ, và sự hỗ trợ của TNV Thái Quốc Bình, thêm các thông tin về hiện trạng của TT A Lan Nhã và đang rất cần giúp đỡ như mô tả:

 Hiện nay các cháu phải nằm trên nền nhà của chánh điện nhưng để tránh bị côn trùng và kiến 3 khoang cắn, có thể gây nhiễm trùng, lỡ loét. Hàng đêm các cháu phải gởi đến các nhà Phật tử trong vùng để ngủ, và thật nhiêu khê cho các sư cô và mọi người khi phải bồng các cháu nhỏ tới lui nhất là khi có mưa gió. Cho nên, đề nghị BCH VINAHF giúp đỡ cho việc xây dựng để tránh cho các em không phải chịu đựng một mùa mưa sắp đến.

Đây không phải là lần đầu tiên VINAHF xây dựng cơ sở để giúp cho trẻ em mồ côi, khuyết tật hay người già – VINAHF đã xây dựng một cơ sở ở Chùa và giúp xây dựng Mái Ấm Hướng Dương, nhưng thường các công trình xây dựng này cần phải có kế hoạch chuẩn bị trước và đưa vào kế hoạch năm, chớ khó mà thực hiện các công trình xây dựng mà không có trong ngân sách, tuy nhiên vì thấy các TNV và sư cô trụ trì thiết tha kêu gọi, nên chúng tôi quyết định “gieo duyên” với các nơi, biết đâu “Luật Hấp Dẫn” lại đáp ứng cho lời kêu gọi của VINAHF. 

Từ lâu, VINAHF một năm chỉ gây quỹ một lần và dựa vào đó để thực hiện kế hoạch năm nên rất hạn chế việc kêu gọ i ngoài thời gian gây quỹ mỗi năm, nhưng vì tình hình cần xây trước mùa mưa nên sau nhiều cân nhắc, tôi thay mặt VINAHF đã tiếp xúc với một số ít các nhà hảo tâm để hy vọng xây được căn phòng khang trang, tươm tất cho các cháu được an toàn qua mùa mưa.

Thật là thú vị bất ngờ, lời kêu gọi của VINAHF đã được đáp ứng rất nhanh chóng từ các hội đoàn, các nhà hảo tâm để giúp cho VINAHF cam kết được việc xây dựng phòng cho TT A Lan Nhã với tiện nghi tối thiểu cho các trẻ em nghèo và mồ côi đang được các ni cô chăm sóc tại Chùa này. 

Nhờ sự đáp ứng nhanh lời kêu gọi của VINAHF, cùng với sự làm việc vô cùng tận tuỵ, không mệt mỏi của các TNV VINAHF, sự khéo léo,thiết kế, tầm nhìn của các ni cô, tất cả đã phối hợp rất hiệu quả để giải quyết được các tình huống khó khăn và cuối cùng các phòng khang trang với các tiện nghi cho các cháu đã hoàn thành trước khi mùa mưa bắt đầu.

Mọi người đều vô cùng hoan hỉ khi nhận được những tấm hình về việc cơ sở đã xây xong và ni cô rất sung sướng vì không ngờ điều cô mong ước và cầu nguyện lâu nay có thể trở thành sự thật nhanh như vậy qua sự đáp ứng và sự đóng góp tịnh tài của các ân nhân đến VINAHF để thực hiện dự án và đây là lời của Ni Cô Trụ Trì Thích Nữ Như Quang TT A Lan Nhã:

 Từ này các em ngủ không phải sợ bị côn trùng đốt nữa, các em không phải ngủ vất vả mỗi khi lũ về, các em cũng an toàn và các ni cô yên tâm hơn mỗi khi mưa lớn, không phải trốn những cơn mưa tạt và nước dâng, không bị kiến ba khoan đốt nữa mà thay vào đó là 2 căn phòng kiên cố khang trang, một số giường để các em có thể yên giấc mỗi khi đêm về.

Thay mặt cho các em mồ côi, ni cô xin gửi lời chân thành cám ơn quý mạnh thường quân đã có tấm lòng từ bi, quan tâm đến các trẻ em mồ côi thiếu tình thương của cha mẹ, và nhanh chóng đáp ứng lời kêu gọi của VINAHF để giúp cho các trẻ mồ côi, cùng với sự làm việc vô cùng tận tuỵ cuả các TNV VINAHF đã giúp cho dự án thành công vô cùng tốt đẹp hôm nay:

Con xin hồi hướng công đức và nguyện cầu hồng ân Tam Bảo gia quý mạnh thường quân luôn gặp được mọi sự bình an và vạn sự hanh thông. 

Vì Cầu Kè Trà Vinh là một huyện rất nghèo mà các ni cô cũng mong muốn làm TNV VINAHF để giúp được nhiều hơn nữa người nghèo trong khu vực này, cho nên trong chuyến về VN tháng 12/2019 đoàn VINAHF đã xuống viếng thăm TT A Lan Nhã. Không chỉ “khai trương” công trình, mà còn dịp để trực tiếp gặp những gia đình nghèo, thăm các gia đình đã nhận được sự giúp đỡ của VINAHF và những gia đình xứng đáng được VINAHF trong kế hoạch 2020 của VINAHF. 

Tôi rất cảm kích với việc các TNV khu vực cùng các ni cô đã lựa chọn xứng đáng để VINAHF giúp đỡ và đầu tư cho họ từ nguồn lực giới hạn của VINAHF. 

Chuyến đi ngắn trong ngày vì nhà MTQ người đã đóng góp đáng kể cho việc xây dưng, và là người cung cấp phương tiện cho chuyến viếng thăm, phải trở về làm việc ngày mai, nhưng tôi cũng đủ thời gian để biết, những gì cần biết với hy vọng qua sự cộng tác của các ni cô, nơi đây cũng sẽ làm một “trạm tiền phương”, một căn cứ để VINAHF làm điểm tựa phát triển các chương trình phục vụ người nghèo. 

Trên đường về lại Sài Gòn, tôi nhớ lại diễn biến từ lúc VINAHF nhận được tin đầu tiên, bé sơ sinh trong cái thùng cạt tông, cho đến việc hoàn tất việc xây dựng cơ sở như các ni cô mong ước qua hình ảnh, nay đến tận nơi thấy được cơ sở với 2 căn phòng rất khang trang và thấy Tiểu Bối – tên cho 2 ni cô đặt có nghĩa là “Vật Quí Báu Nhỏ” kháu khỉnh, khoẻ mạnh, không tin không được, một lần nữa Luật Hấp Dẫn đã đúng với VINAHF, mà muốn hiểu đó là chữ DUYÊN trong đạo Phật cũng được. Không chỉ nguồn lực đến để VINAHF xây được công trình mà với sự cố gắng của các TNV và tấm lòng từ bi của các ni cô, thêm những gia đình nghèo chung quanh nhận được sự giúp đỡ của VINAHF như được xây nhà mới, được vay vốn làm ăn chống nghèo, được học bổng. 

Thay mặt VINAHF lần này tôi cũng hứa sẽ tiếp tục giúp việc xây nhà, cấp vốn cho các gia đình tôi được ni cô đưa đến thăm, nhưng lòng vẫn còn bâng khuâng, ái ngại với những gia đình nghèo đang sống tạm bợ hay thuê mướn vì họ không có đất.

Trên 100 căn nhà mới VINAHF (với sự giúp đỡ của Bút Nhóm Lửa Việt) đã xây cho các gia đình không nhà (như ít ra họ còn có đất), còn với những gia đình tôi vừa đi thăm, họ không có đất thì tôi vẫn không biết làm sao, chỉ mong Luật Hấp Dẫn lại nhiệm màu, huyền bí để giúp VINAHF có cách giúp cho những gia đình không đất, không nhà ở Cầu Kè Trà Vinh được có một nơi an cư, lạc nghiệp. 

Tôi hy vọng, chờ mong chữ DUYÊN kết hợp cùng “Luật Hấp Dẫn” sẽ tiếp tục giúp VINAHF thực hiện điều tâm nguyện giúp cho các người nghèo ở Trà Vinh.

MotChuDuyen
MotChuDuyen
]]>
https://khiet.vinahf.net/2020/12/29/mot-chu-duyen-luat-hap-dan-voi-vinahd/feed/ 0 104
Những Thùng Khẩu Trang Ân Tình https://khiet.vinahf.net/2020/12/29/nhung-thung-khau-trang-an-tinh/ https://khiet.vinahf.net/2020/12/29/nhung-thung-khau-trang-an-tinh/#respond Tue, 29 Dec 2020 08:59:15 +0000 https://khiet.khuetu.com/?p=95 Continue reading]]> Nhiều người đã biết về Chương Trình Micro Finance của VINAHF giúp người nghèo được vay vốn không lãi (CTCVKL) để chống thoát nghèo và CTCVKL vừa tròn 6 năm kể từ khi bắt đầu thử nghiệm tại Quảng Nam, sau đó mở rộng ra khắp nơi như hôm nay, tuy nhiên nếu biết cuộc hành trình “Odyssey” của người phụ nữ khuyết tật dưới đây, thì có thể xem CTCVKL đã bắt đầu từ năm 2008, qua việc giúp vốn để cô gái khuyết tật theo đuổi ước mơ cao đẹp của mình, khi tôi gặp cô Yến đầu tiên hơn 12 năm về trước.

Được giới thiệu của cô Hạ Nghi trong nhóm những người có chung sở thích, Hoàng đã chở tôi tìm đến tiệm may của cô Yến ở sâu trong một hẻm tại Đa Kao, cô thuê một phòng chật chội ngay trên “kênh nước đen” hôi hám của vùng Thị Nghè.

Tôi vẫn còn nhớ rõ câu chuyện Yến kể lúc đó, Yến có tật bẩm sinh đôi chân, không đi được từ bé và mỗi khi đến tiệm để được may áo quần, Yến luôn bị thương tổn vì cái nhìn, hay sự trêu chọc, cho nên từ nhỏ ước mơ của Yến là được học may để tự mình may cho mình áo quần, tránh bị tổn thương, xúc phạm mỗi khi phải đến tiệm may.

Yến thông minh, nên nhanh chóng thành một người thợ may rất khéo tay, nhiều người đã đến nhờ Yến may, từ đó Yến có một cuộc sống tự lập, thoải mái với thu nhập nhờ vào tài năng của mình. Tuy nhiên, Yến không dừng lại ở đây, nhớ lại những gì mình đã trải qua, những tổn thương, nỗi khổ về thân và tâm của bao nhiêu người khuyến tật (KT) đã chịu đựng, mà Yến tin rằng nếu có cơ hội, thì họ cũng sẽ sống tự lập được như Yến. Cho nên, Yến ước mơ có một cơ sở may để vừa làm việc và cùng lúc dạy may cho các người khuyết tật giúp họ có cuộc sống với đầy đủ nhân phẩm và có lẽ Yến là một trong những người tiên phong với việc lập một xưởng may đầu tiên thực sự cho người KT.

Xưởng may của Yến sẽ cạnh tranh với mọi cơ sở khác dựa trên chất lượng của sản phẩm theo qui luật thị trường, bởi Yến tin cô sẽ làm được điều đó, và tôi đã tin Yến ngay trong lần nói chuyện đầu tiên. Khi chúng tôi tìm đến, Yến đã và đang được giúp các em khuyết tật, Yến nói là hiện cô đang thiếu máy may, số máy hiện đang có chỉ đủ để sản xuất, nếu dạy các em khuyết tật thì không có máy để làm, cho nên cô rất cần thêm máy may để vừa làm hàng đảm bảo sự sống cho “cả nhà” và cho việc dạy may cho các em KT. Yến mong ước mua được thêm 4 máy may nữa và nói chỉ muốn mượn tiền thôi, chớ không xin, vì Yến không mượn đâu được.

Yến cần Hội chúng tôi giúp Yến, giúp các em KT, rồi sau này cô sẽ từ từ trả lại cho Hội. Đó chính là ý tưởng (idea) của Micro-finance.

Lắng nghe câu chuyện và hoài bão của Yến, tôi cảm nhận được nhiệt huyết, sự đam mê (a burning desire) của cô gái này và được tận mắt chứng các em KT đang chăm chú làm việc trong căn phòng chật chội, tôi nhanh chóng đồng ý sẽ “trút ống” số tiền của Hội để trang bị cho Yến thêm 4 máy may.

Trên đường về tôi hỏi Hoàng, không biết mình quyết định có nhanh quá không? Lúc đó, số tiền là rất lớn đối với với một Hội chưa có tên tuổi. Gần 13 năm kể từ ngày gặp gỡ hôm ấy, tôi vẫn theo dõi hành trình của Yến với nhiều thăng trầm, chông gai mà cô gái tật nguyền này phải đương đầu để biến giấc mơ mình thành hiện thực, đó một cuộc chiến đấu không cân sức mà Yến đã tự nguyện dấn thân với mong ước giúp được những người KT đồng cảnh ngộ. Không thể kể hết những gì Yến đã trải qua trong 13 năm qua, từ việc bị lừa gạt, chịu đựng sự bóc lột và sự cạnh tranh, có lúc rất khắt nghiệt và bất công cho hoàn cảnh cô thế của Yến. Ngoài việc tận dụng “chất xám” của mình, Yến là một người rất ngoan đạo, nên tìm được thêm sức mạnh ở đức tin. Yến kể tôi trong những lúc nguy nan, Yến đặt niềm tin vào Đức Chúa Jesus và nhờ được đỡ đầu của các Cha, cơ sở đã vượt qua lúc khó khăn và phát triển được như hôm nay. Đúng là: Hãy tự giúp mình và Thượng Đế sẽ giúp cho (“Help yourself and God will help you.”).

Yến đã làm việc với một nghị lực phi thường, đã tận nhân lực để đạt được mong ước, với một mục đích nhân ái, cao cả. Mỗi khi về Việt Nam, tôi luôn ghé thăm “nhà mình” là chữ mà Yến chỉ xưởng may khi nói chuyện hay gởi email đến tôi. Tôi có những buổi ăn cơm tối với cả nhà, dự các buổi học Anh văn do tình nguyện viên đến dạy tận nơi, vì các em và Yến không đi lại được. Yến rất cầu tiến, nhạy bén và biết lắng nghe, Yến bắt đầu học sử dụng email, học vi tính để chuẩn bị kịp thời khi cơ sở lớn dần và mọi việc đều sẽ thực hiện qua mạng, với công nghệ thông tin sẽ đi nhanh vào lãnh vực may mặc. Tôi luôn có ấn tượng về các cuộc nói chuyện hay trao đổi với Yến, cô kể tôi cách tối ưu hoá hệ thống may bằng việc chuyên môn hoá điểm mạnh của mỗi em khuyết tật, những sản phẩm rất sáng tạo, Yến đã nói với các em: “Chúng ta khuyết tật nhưng sản phẩm của chúng ta phải hoàn hảo”, “chúng ta có nhiều khách hàng vì chất lượng sản phẩm của chúng ta chớ không phải vì lòng thương hại”.Đúng như ý định ban đầu khi cô muốn lập một xưởng may mặc, tôi vui mừng với những thành công, từng bước đi lên của xưởng may, nhưng cũng đau lòng khi biết Yến phải chịu đựng nhiều bất công. Một lần ghé thăm, khi thấy dòng chữ tiếng Anh trên sản phẩm của “nhà mình”: “Các bạn mua sản phẩm này là đang giúp đỡ cho các người khuyết tật”, tôi tưởng đó là điều tốt đẹp cho “nhà mình”, nhưng sự thật không phải như vậy, qua trung gian, một công ty đặt hàng, mà Yến nói là giá rất bóc lột, nhưng Yến đành chịu phải làm, Yến kể thêm các chi tiết liên quan về đơn đặt hang mang danh nghĩa giúp người KT nhưng thực sự “những điều trông thấy mà đau đớn lòng”, Yến đã xót xa khi nói là: “Anh ơi, Người khuyết tật hiện nay là đối tượng dễ dàng bị bóc lột nhất!”Tôi cũng đã xót xa khi Yến có những trăn trở, hỏi tôi lời khuyên, nhưng tôi cũng bó tay trong xã hội nhiễu nhương, không giúp được gì. Mong rằng một ngày người KT sẽ được bảo vệ như câu nói: “Hãy nhìn vào cách xã hội chăm sóc người tàn tật để biết bản chất của một chế độ.” Trong chuyến về thăm “cả nhà” trong tháng 12/2019 tôi vui mừng khi cơ sở ngày càng “hoành tráng” trong căn nhà 3 tầng và bây giờ là Công ty May mặc Hoàng Tâm và được biết Yến sắp nâng cấp thiết bị, tôi yêu cầu và Yến vui vẻ để tặng cho chùa, nhà thờ nơi có các nữ tu là Thiện Nguyện viên (TNV) VINAHF đang cần máy may bền tốt (công nghiệp) mà tôi hứa sẽ cho và Yến đã giúp tôi giữ lời hứa với các TNV VINAHF, cả cho một gia đình nghèo ở Quảng Trị đang cần máy may.

Hôm nay, tại Mỹ, tôi nhận được thêm 1 thùng khẩu trang từ “nhà mình” – Biết hiện nay cơ sở may của Yến, đang bị ảnh hưởng nặng vì nạn dịch Covid19, xưởng chỉ còn may “cầm chừng” các khẩu trang, sử dụng dưới 50% công suất của xưởng, cho nên tôi đặt khẩu trang tốt, nhấn mạnh là Yến phải lấy theo đúng giá thị trường và xin được từ chối số khẩu trang Yến muốn tặng thêm, mà hãy dùng nó để giúp cho các em KT đang không có việc làm hiện nay, nhưng khi chúng tôi nhận và kiểm tra thì Yến cũng đã tặng thêm cho 20% hơn số khẩu trang đã đặt may.

Khi đại dịch hoành hành nước Mỹ, những người bạn ở đây cảm thấy chúng ta cần phải làm điều gì để đóng góp, giúp đất nước này đang đau đớn trong cơn đại dịch, kết quả từ suy nghĩ này là mấy ngàn khẩu trang đã kịp thời gởi đến các bệnh viện New York và New Jersey với sự hỗ trợ đáng kể của Hội Lotus School Foundation, một tổ chức có quan hệ tốt đẹp với VINAHF.

Khi tôi báo tin cho Yến về việc tôi có thể sẽ nhờ “nhà mình” may và gởi gấp hàng ngàn khẩu trang tốt, Yến đã mau mắn, rất sốt sắng trả lời là sẵn sàng để đáp ứng và rất vui khi cả “nhà mình” được chung sức với chúng tôi trong việc cung cấp khẩu trang cho các bệnh viện tại đây. Số khẩu trang đặt thêm lần này và hy vọng sẽ là đợt đặt hàng khẩu trang cuối cùng, để tặng các bạn bè, các hội đoàn, nhất là thân hữu gần xa đã giúp VINAHF nhiều năm qua và bà xã lại muốn có khẩu trang màu hồng “tươi mát” cho các bạn phụ nữ. Với tôi, mỗi lần tôi đeo khẩu trang của “nhà mình” tôi luôn luôn thấy một niềm vui khi nhớ lại lịch sử vì đâu tôi có khẩu trang đeo hôm nay, tôi không ngờ rằng có một ngày cơ sở may của Yến, lại giúp chúng tôi đến nhiều như vậy và thật là “kỳ diệu” của sự liên kết, vận hành của vũ trụ, “circle of life”, những người KT từ một “ổ chuột” ở hẻm Đa Kao, nay đã giúp được cho đất nước Mỹ này những khẩu trang khi họ đang cần nhất.

Có ai ngờ, những giúp đỡ VINAHF chúng ta mang về cho các người tàn tật, bất hạnh ở quê nhà, nay trở nên một nguồn lực để giúp lại nơi đây. Chúng ta quả đều có liên kết với nhau – (We are all interconnected!).

Nếu bạn trong số nhiều người đã, đang hay sẽ sử dụng khẩu trang này của “nhà mình”, thì luôn nhớ rằng khẩu trang này không chỉ bảo vệ cho bạn, mà chính bạn đã thật sự bảo vệ cho nhiều người khuyết tật tại Công ty May mặc Hoàng Tâm và chúng ta cùng chung là một nhân loại, “Tôi cũng là em và em cũng là tôi (TCS)” (we all are one).

Viết trong lúc dịch COVID19 đang hoành hành tại New York & New Jersey.

New Jersey tháng 04 năm 2020.

]]>
https://khiet.vinahf.net/2020/12/29/nhung-thung-khau-trang-an-tinh/feed/ 0 95
Mỗi Vị Khách Là Một Hồng Ân https://khiet.vinahf.net/2020/07/17/moi-vi-khach-la-mot-hong-an/ https://khiet.vinahf.net/2020/07/17/moi-vi-khach-la-mot-hong-an/#respond Fri, 17 Jul 2020 09:00:22 +0000 https://khiet.khuetu.com/?p=100 Continue reading]]>

Lần đầu tiên cùng ma sơ Cao Ánh Hồng đi bộ từ Nhà thờ Con Cuông đến trạm y tế (mà chúng tôi gọi khiêm tốn là Tủ Thuốc Tình Thương (TTTT)), nơi các ma sơ khám bệnh, phát thuốc, châm cứu cho các người rất nghèo, ấn tượng đầu tiên của tôi là tấm bảng lớn với hàng chữ: "Mỗi vị khách là một Hồng Ân", tôi vô cùng tâm đắc vì đó là một lời giới thiệu ban đầu rất có ý nghĩa đối với chuyến viếng thăm hơi bất ngờ trong lần đầu tiên đoàn VINAHF đến thăm TTTT. Tuy đã 4 giờ chiều mà trạm y tế miễn phí này vẫn còn đông các bệnh nhân chờ đợi để được khám bệnh, tôi đứng quan sát các ma sơ đang bận rộn với việc khám bệnh, châm cứu, phát thuốc cho các người nghèo, trong số có nhiều người dân tộc.

Khi thành lập VINAHF, tôi có ước muốn xây dựng VINAHF vững như kiềng 3 chân. VINAHF sẽ đứng trên 3 kiềng, trong đó cái kiềng thứ nhất là Ban Chấp Hành VINAHF, là bộ tổng tham mưu có tầm nhìn, và khả năng để đưa các ra kế hoạch và chiến lược đúng với sứ mạng của VINAHF, và lãnh đạo VINAHF để huy động được nguồn lực mà then chốt là việc phải tạo được 2 cái kiềng khác đó là mạng lưới các nhà hảo tâm, tin tưởng và ủng hộ cho VINAHF, và kiềng quan trọng thứ ba là một mạng lưới Thiện Nguyện Viên VINAHF (TNV) gồm những người có tấm lòng nhân ái, yêu thích công việc phục vụ cho người nghèo vô vụ lợi, có các kỹ năng nhất định để chu đáo thực hiện các dự án của VINAHF, trực tiếp đưa sự giúp đỡ của VINAHF đến tận tay những người dân nghèo.

Khởi đầu, ở miền Nam, chỉ có các Linh mục Phạm văn Dũng, Trần Trọng Trí là những TNV VINAHF đầu tiên ở vùng Kiên Giang, hầu hết các TNV ban đầu là ở miền Trung và miền Bắc, do các cuộc cứu trợ nạn nhân thiên tai đầu tiên là từ Quảng Nam, và mở rộng ra về phía Bắc Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng Bình và Nghệ An. Vì chưa có các TNV khu vực, nên các TNV VINAHF đầu tiên ở Quảng Nam, anh Dũng, anh Thọ, anh Mươi, anh Cơ, anh Khánh, ... phải lặn lội ra Bắc, và dựa vào các ma sơ ở đây để cứu trợ cho các nạn nhân bão lũ, những ma sơ đầu tiên tôi còn nhớ tên qua các tường trình là sơ Luận, Sơ Tâm, Sơ Hoa, Sơ Phú, Sơ Lan, sơ Ánh Hồng,... Tuy các ma sơ chưa ai tiếp xúc hay chưa liên lạc gì với tôi, nhưng tôi đã thấy tiềm năng để mở rộng mạng lưới TNV VINAHF với các ma sơ này.

Năm 2008, qua Linh mục Trần Đức ở New Jersey, sơ Cao Ánh Hồng lần đầu tiên tiếp xúc tôi qua việc xin ủng hộ dự án mà sơ đang phụ trách ở nhà dòng Mến Thánh Giá Hướng Phương tại Quảng Bình. Các ma sơ muốn xây dựng tại đây một "Mái Ấm Tình Thương Vincent" (MATT) để nuôi các trẻ mồ côi và tàn tật. VINAHF đã đáp ứng với sự giúp đỡ rất khiêm tốn hàng tháng, nhưng đó là một cố gắng lớn của Hội, và đó là "nhân duyên" để từ đó tôi có những liên lạc với các ma sơ, xây dựng những quan hệ rất tốt đẹp, gắn bó giữa VINAHF với những hoạt động bác ái của các ma sơ ở đây, giúp cho việc mở rộng mạng lưới TNV VINAHF. Nhà thờ MTG ở Hướng Phương sau đó là một "trạm tiền phương" để VINAHF thực hiện được nhiều cuộc cứu trợ, và các dự án giúp người nghèo ở Quảng Bình trong đó Sơ Hồng, Sơ Lan là người tôi thường xuyên liên lạc.

Từ năm 2008, Sơ Hồng và tôi đã làm việc với nhau mà chưa hề gặp mặt, chỉ qua email mà thôi, lúc đó cũng chưa có "chat", nhắn tin (messaging), hay video như bây giờ. Internet cũng chưa phổ biến tại VN, nhất là các khu vực xa xôi nên email cũng đã là rất kỹ thuật cao để có thể đáp ứng nhanh, cấp thời trong nhiều công việc phục vụ người nghèo. Tôi ra Bắc vài lần nhưng vẫn chưa có duyên gặp được sơ Hồng.

Do đó trong chuyến đi "xuyên Việt" của tôi năm 2017, tôi dự định sau khi đến Tu Viện MTG Hương Phương ở Quảng Bình (là nơi không thể thiếu trong những chuyến ra Bắc của chúng tôi), tôi và Hoàng sẽ tiếp tục ra đến Vinh, và sẽ đến một địa điểm xa xôi "Con Cuông" của Nghệ An nơi sơ Hồng và các sơ đang triển khai Tủ Thuốc Tình Thương mà qua các tường trình của Sơ Hồng tôi rất có ấn tượng.

Tôi vẫn còn giữ thơ của Sơ Hồng kêu gọi VINAHF hỗ trợ cho TTTT:

...

Sau hơn 6 tháng làm việc, các nữ tu nhận thấy cần phải duy trì tủ thuốc để chữa bệnh và cũng phải duy trì việc cấp phát gạo cho người nghèo. Tuy nhiên, điều các nữ tu đang băn khoăn là không có nguồn vốn để có thể duy trì công việc từ thiện này lâu dài. Vì cứ mỗi tháng trung bình các nữ tu phải mua hết 15 triệu tiền thuốc và cấp phát hết khoảng 400 kg gạo, mà tiền thuốc chỉ thu lại vốn 7 triệu, số thuốc cấp miễn phí mất 8 triệu.

Trong thư này, sơ Ánh Hồng chia sẻ những khó khăn mà các nữ tu đang phải đối diện và mong muốn được sự hợp tác của VINAHF duy trì tủ thuốc tình thương cho người nghèo ở vùng Con Cuông này. "Nếu có thể được kính xin VINAHF giúp hỗ trợ cho tủ thuốc, còn gạo cũng như các thực phẩm khác sẽ do Hội Dòng cung cấp.

Kính xin Ban Chấp Hành cũng như quý Mạnh Thường Quân thương xem xét và một lần nữa vươn dài cánh tay nhân ái, đến với anh chị em đồng bào dân tộc thiểu số để họ có cơ hội được sống tốt hơn."

Nhớ lại, khi nhận lá thư đầu tiên của sơ Cao Ánh Hồng để giúp xây "Mái Ấm Tình Thương Vincent" (MATT) năm 2008, tôi chưa làm việc nhiều với sơ, nhưng vẫn giúp đỡ vì tên ma sơ xuất hiện trong các tường trình của TNV, sau những lần họ đi cứu trợ miền Bắc. Nay, sau nhiều năm tôi có dịp "trực tiếp" làm việc với sơ Hồng, các chuyến viếng thăm Quảng Bình, thấy MATT Vincent lớn mạnh với cơ sở khang trang giúp cho các ma sơ MTG Hướng Phương chăm sóc được trên 100 trẻ em mồ côi tàn tật được chăm sóc, nhất là ma sơ Hồng nay đã trở thành một TNV VINAHF trụ cột trong việc đưa các chương trình giúp người nghèo của VINAHF như CT xây nhà, CT giúp học bổng, CT giúp vay vốn không lãi, không kể các cuộc cứu trợ và giúp các tình huống nhân đạo cho người nghèo ở khu vực miền Bắc, từ Quảng Bình ra Nghệ An, Quảng Trị, Hà Tĩnh đến Sa-Pa (Lào Cai), cho nên dù thơ kêu gọi của ma sơ với mức hỗ trợ hàng tháng khá cao để VINAHF cam kết việc duy trì TTTT, nhưng BCH VINAHF đã cố gắng đáp ứng với câu hỏi "làm cách nào để giúp các ma sơ duy trì TTTT?"

Luật Hấp Dẫn thêm một lần nữa đã đúng với VINAHF qua việc Bút Nhóm Lửa Việt (BNLV) đồng ý cùng VINAHF hỗ trợ số tiền các ma sơ cần để duy trì TTTT, và từ đó hàng quí, VINAHF & BNLV đều đặn nhận được báo cáo của sơ Hồng cho biết số lượng bệnh nhân mà TTTT đã phục vụ với những hình ảnh làm tôi rất vui khi biết đây là thêm một dự án chung rất hiệu quả của BNLV & VINAHF trong việc giúp người nghèo.

Sau khi các ma sơ khám bệnh xong, trong buổi ăn tối với tất cả các ma sơ, tôi có nói ngay về ấn tượng của tôi với sự phục vụ các bệnh nhân, và tấm bảng "Mỗi vị khách là một Hồng Ân". TTTT đã thực sự đón mỗi bệnh nhân nghèo như là một hồng ân. Đó chính là điều BCH VINAHF đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần với các TNV và mọi người tham gia VINAHF là chúng ta giúp người nghèo với tất cả sự tôn trọng đối với họ và họ cũng là những người ơn của chúng ta vì qua họ chúng ta học được thêm được nhiều điều rất hữu ích cho sứ mạng của hội VINAHF.

Hơn nữa không chỉ là khẩu hiệu mà tôi đã chứng kiến việc làm của các ma sơ hôm nay tận tâm chăm sóc cho các bệnh nhân nghèo. Thấy các ma sơ trẻ phục vụ và sống đơn sơ đến mức tối giản ở trạm y tế này, tôi nhớ câu nói: "Nếu bạn giàu có thì hãy chia bớt tài sản của bạn, nếu bạn không có gì thì hãy cho trái tim của mình".

Phần tôi, tôi luôn tâm niệm lấy lời khuyên "tam luân không tịch" trong đạo Phật để hướng dẫn cho mình trong công việc của VINAHF, theo đó trong việc giúp đỡ phải nên không thấy có người cho, vật được cho, và không có người nhận, mà các sơ còn tuỵệt vời hơn khi xem các bệnh nhân nghèo đến khám bệnh ở TTTT là "Hồng Ân của Chúa" để nói lên cách tiếp đón và cư xử với bệnh nhân.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp ma sơ Cao ánh Hồng sau gần 10 năm (2008-2017) làm việc với nhau chỉ qua email, và dịp này còn được gặp hết các ma sơ ở TTTT. Họ đều rất trẻ, vui vẻ và thích đùa giỡn nên công việc bận rộn nhưng họ luôn tươi cười. Đúng là mức độ hạnh phúc trong cuộc sống là tương ứng mức độ phục vụ người khác.

Khi từ Vinh đi đến Con Cuông, tôi và Hoàng cố gắng tự túc để khỏi làm xáo trộn lịch làm việc rất bận rộn của các ma sơ, nhưng Linh Mục Phương, Cha quản nhiệm Giáo họ Độc Lập - Con Cuông, đã rất nhiệt tình và tình nguyện dùng xe riêng của mình xuống tận Toà Tổng Giám Mục Vinh để đón chúng tôi và đưa tôi về lại đây.

Cha Phương cho chúng tôi thấy tài nghệ lái xe vùng núi của Cha khi đưa tôi đi thăm các nơi, và tôi có dịp chứng kiến sự tận tuỵ phục vụ người nghèo của vị linh mục trẻ nghèo trên vùng núi xa xôi này, và tình cảm người dân dành cho Cha Phương, từ đó VINAHF chúng tôi lại có thêm một người bạn tốt, chúng tôi ở lại tại Nhà Thờ của Cha Phương trong thời gian lưu lại Con Cuông.

Thêm một chuyến đi "xuyên Việt" nữa của VINAHF vào cuối tháng 12 năm 2019, trong chuyến nay bà xã tôi - Thuỳ Dương cũng theo đoàn đến tận Con Cuông. Trong dịp này VINAHF đã trang bị thêm cho TTTT một số thiết bị châm cứu, và nhờ sự quyên góp của chị La Tầm (vợ anh Dũng) các ma sơ đã xây thêm các bức tường chung quanh để bớt lạnh vì trống trải khi các bệnh nhận đến chờ đợi.

Chỉ lưu lại trong một thời gian ngắn nhưng TD đã nhanh chóng cảm mến các ma sơ qua tinh thần phụng sự, sự trẻ trung, vui vẻ, hoà đồng của các ma sơ ở đây. Nghe tin đoàn VINAHF đến đây, Ma sơ Hồng Điểu từ Hà Tĩnh muốn đến gặp, và việc gặp ma sơ Hồng Điểu tại đây đã mang lại kết quả cho 11 học sinh xứng đáng ở Hà Tĩnh được học bổng dài hạn của VINAHF, 5 gia đình đã được VINAHF cấp vốn làm ăn để chống, thoát nghèo chưa kể vài tình huống nhân đạo khác. Tôi nói việc ma sơ Hồng Điểu đến gặp VINAHF không chỉ đơn phương mà cả VINAHF và ma sơ đã cùng tìm nhau vì VINAHF cũng đang tìm những người có tấm lòng yêu thương muốn phục vụ người nghèo, và tôn trọng tôn chỉ của VINAHF để mang các dự án, chương trình của VINAHF đến các người nghèo theo đúng tinh thần vô vụ lợi, vô điều kiện, giúp bình đẳng và không phân biệt.

Với sự đầu tư và thành quả của TTTT, VINAHF đã nhờ BS trẻ Châu Hà (Phó Hội Trưởng VINAHF) thay mặt VINAHF để hỗ trợ thêm cho các ma sơ ở TTTT về các vấn đề y tế, hay sẽ xem xét, điều nghiên cho việc mở rộng thêm một TTTT nữa tại Hà Tĩnh, hay Thừa Thiên theo mô hình rất và thành công hiệu quả của các ma sơ đã làm ở Con Cuông (Nghệ An).

BS Châu Hà đến với VINAHF cũng là một thiện duyên, một may mắn lớn cho VINAHF qua sự giới thiệu của Hạ Nghi là một người bạn trẻ với chuyên nghiệp về các hoạt động NGO (Phi Chính Phủ) mà tôi cũng rất quí mến. Cũng như Sơ Ánh Hồng, sau nhiều năm, chỉ qua các email kêu gọi của VINAHF, BS Châu Hà đã liên tục, nhanh chóng đáp ứng rất hiệu quả cho nhiều tình huống y tế khẩn trương, cứu giúp người nghèo.

Mãi đến năm 2013, tôi mới lần đầu tiên gặp được Châu Hà ở nhà riêng của Châu Hà Sài Gòn.

Suốt trình làm việc với nhau, tôi luôn luôn mong muốn Châu Hà tham gia vào BCH VINAHF để giúp cho BCH VINAHF thực sự là một cái kiềng vững chắc, cùng với 2 kiềng kia là mạng lưới các TNV tận tuỵ ở các địa phương, và mạng lưới các nhà hảo tâm để đưa VINAHF lên một tầm cao hơn.

Châu Hà chỉ muốn tiếp tục giúp đỡ âm thầm đàng sau cho các công việc nhân đạo, không muốn tham gia vào hội đoàn, nhưng sau nhiều thuyết phục, nay BS Châu Hà đã trở thành Hội Phó của hội VINAHF, tăng cường thêm cho sự lãnh đạo của VINAHF.

Với rất nhiều kinh nghiệm trong việc giúp đỡ người nghèo của hai vợ chồng BS trẻ Trọng Anh - Châu Hà, cùng với mạng lưới chuyên môn y tế, và uy tín của họ với các thân hữu, là các nhân tố tích cực rất đã giúp VINAHF đạt thêm nhiều thành quả mới trong các năm gần đây. Châu Hà đã giúp cho tôi và BCH VINAHF những ý kiến rất sáng suốt, giúp VINAHF trong những quyết định y tế khó khăn để tối ưu nguồn lực hạn chế của VINAHF, nhờ am hiểu rất rõ tình hình Việt Nam, đúng như đã nói, khi VINAHF chuẩn bị một bước đi lên thì sẽ được trợ duyên, để có "quới nhân" đến phù hộ.

Không những chăm lo y tế cho các người nghèo qua các chương trình nhân đạo của VINAHF như TTTT, Châu Hà còn là BS của tất cả các TNV VINAHF, bất cứ TNV nào của VINAHF có các vấn đề y tế, sức khoẻ đều được BS Châu Hà rất nhanh chóng đáp ứng, cố vấn để giúp ý kiến cho việc trị liệu. Bảo vệ, đầu tư và nâng đỡ cho các TNV VINAHF là một chủ trương của hội VINAHF để BCH bày tỏ lòng biết ơn đối với họ, nhất là những TNV có môt lịch sử lâu dài phục vụ đắc lực qua các chương trình giúp người nghèo của VINAHF.

Ông nội tôi xưa kia là thấy thuốc Bắc, đi bắt mạch và bổ thuốc cho người bệnh, ông có tiệm thuốc Bắc "Xương Mỹ" ở Hội An, gia đình sinh sống bằng nghề Đông Y, qua nhiều câu chuyện Ba tôi kể lại, phần lớn bệnh nhân của ông nội tôi là nghèo, rất nghèo nên họ thường không đủ tiền để uống đúng số thang thuốc cần thiết, và ông Nội tôi đã cho miễn phí số thang thuốc mà họ cần uống cho hết bệnh, vì đó là lương tâm của một người Đông y. Tôi rất tin vào "y đức" của một lương y, vì thế tôi rất vui mừng khi có BS Châu Hà nay là bác sĩ gia đình của đại gia đình VINAHF.

Tôi tin rằng Châu Hà đến với VINAHF là một may mắn lớn, một "tăng thượng duyên" cho hội VINAHF, và đây chính là sự thể hiện của "Luật Hấp Dẫn", VINAHF thường hấp dẫn các nguồn lực như mong ước cho sứ mạng của mình, cho nên tôi rất lạc quan và tin tưởng vào tương lai của VINAHF, khi thế hệ thứ nhất của chúng tôi những người thành lập và phát triển đến ngày hôm nay sẽ nhường lại cho những người trẻ có nhiều năng lực, chuyên môn và giàu lòng nhân ái như BS Châu Hà, và chắc "Luật Hấp Dẫn", việc "tìm lẫn nhau" sẽ còn tiếp tục để mang đến cho VINAHF những nguồn lực đúng vào thời điểm mà VINAHF cần nhất cho công việc của mình, đúng như câu nói của Rumi: Bạn đang tìm kiếm điều gì, thì điều đó cũng đang đi tìm bạn (what you are seeking is seeking you) .

Sau nhiều năm làm việc và chứng kiến từng bước đi lên của VINAHF, tôi tin rằng khi VINAHF đã sẵn sàng để bước lên một tầm mới, thì sẽ có một sự sắp xếp thật huyền bí và diệu kỳ nào đó khiến cho VINAHF sẽ nhận thêm được những nguồn lực mới để tiếp tục đi lên, và câu chuyện về TTTT, về Châu Hà là các sự sắp xếp tiêu biểu trong nhiều điều may mắn, kỳ diệu VINAHF đã nhận được trong từng bước phát triển của mình trong việc giúp người nghèo.

Trong lần đầu đến Con Cuông, vào một buổi chiều Cha Phương đưa chúng tôi đến thăm Bản Thịn của người dân tộc, để thấy cuộc sống nghèo của những người dân tộc ở đây. Khi đi dọc theo các nương đồi, đứng nhìn cảnh chiều tà, với vài con trâu đang chầm chậm về chuồng, tiếng kêu leng keng từ vòng đeo trên cổ, trong nắng vàng sắp tắt trên đồi, một buổi thật êm đềm, thanh bình, tôi như sống trong bài hát "Nương Chiều" của Phạm Duy.

Chiều ơi! Lúc chiều về rợp bóng nương khoai,
Trâu bò về rục mõ xa xôi, ơi chiều.
Chiều ơi! Áo chàm về quảy lúa trên vai,
In hình vào sườn núi chơi vơi, ới chiều.

Rồi thấy những cụ già lưng còng, còn gánh nặng trên vai thêm củi khô, lá cây đi chậm từng bước theo trâu về nhà, tôi lại nhớ đến câu "Mỗi Vị Khách Là Một Hồng Ân", với những gì tôi đã chứng kiến làm tôi cảm thấy lâng lâng sung sướng, mãn nguyện vì VINAHF, BNLV, đã cùng với các ma sơ làm được một điều gì đó cho những người dân nghèo trên vùng đồi núi Con Cuông xa xôi này.

]]>
https://khiet.vinahf.net/2020/07/17/moi-vi-khach-la-mot-hong-an/feed/ 0 100
Một Thiện Nguyện Viên Tận Tâm Của VINAHF https://khiet.vinahf.net/2020/06/08/mot-thien-nguyen-vien-tan-tam-cua-vinahf/ https://khiet.vinahf.net/2020/06/08/mot-thien-nguyen-vien-tan-tam-cua-vinahf/#respond Mon, 08 Jun 2020 09:00:54 +0000 https://khiet.khuetu.com/?p=102 Continue reading]]> Linh mục Dũng gọi điện thoại sau khi nhắn tin cho tôi biết gia đình anh Tâm được vay vốn 20 triệu để đóng tàu đánh cá, công việc làm ăn đã tốt đẹp và anh đã gởi rất đúng hẹn và đã trả được 15 triệu, nhưng chẳng may mới đây thuyền anh bị chìm, nên có thể anh sẽ không gởi trả được thêm 5 triệu cuối cùng như dự định để hoàn hết vốn vay của VINAHF đã giúp cho gia đình anh.

Khi cho các gia đình vay, VINAHF chấp nhận những rủi ro ngoài sự kiểm soát của họ, và vì anh đã làm ăn tốt và giữ đúng lời hứa cho đến khi bị tai nạn chìm tàu, cho nên tôi nói với Cha là VINAHF có thể cho anh Tâm mượn lại một lần nữa để làm ăn lại.

VINAHF luôn cho những người có ý chí muốn làm ăn cơ hội thứ hai, nhưng sau một lúc suy nghĩ Cha Dũng nói với tôi đây là điều Cha muốn nói nhưng chưa có cơ hội.

Trong lời nói rất từ tốn, chậm rãi Cha nói với tôi Cha muốn “từ chức” vai trò TNV của mình trong CT CVKL mà Cha đã làm rất thành công trong nhiều năm qua tại khu vực Kiên Giang. 

Cha biết điều này sẽ làm tôi “hụt hẫng”, nhưng Cha nói sẵn dịp này Cha muốn nói luôn, lý do là vì Cha sắp về hưu và Cha không biết trong năm tới Cha sẽ đi đâu. 

Nếu Cha tiếp tục cho vay lại gia đình anh này và thêm các gia đình khác vay mới, thì thường phải mất từ 2, 3 năm mới thu hồi lại vốn, mà Cha sẽ không ở đây lâu như vậy, cho nên Cha nói là sau khi các gia đình hoàn vốn, Cha sẽ gởi hết vốn về VINAHF, và sẽ không giúp được VINAHF thêm nữa trong CT này. Cha chưa tìm được người tin cậy để làm thành công CT CVKL này nên chỉ xin giữ lại CT đã gần 15 năm qua là giúp gạo hàng tháng cho người nghèo của BNLV và VINAHF, Cha có người tiếp tục được tốt chương trình Phát Gạo Cho Người Nghèo, còn CT CVKL thì đòi hỏi TNV rất nhiều sự tận tuỵ để có thể làm thành công.

Cha có hỏi thăm đến Hoàng, người bạn đồng hành của tôi. Chuyến nào xuống KG, Hoàng đều đi với tôi, và 15 năm qua Hoàng đại diện VINAHF làm việc với các Cha, nên được Cha Dũng yêu mến. Cha Dũng, Cha Trí, Cha Khuyến,… là những người TNV VINAHF tiên phong trong việc mở rộng tất cả các CT của VINAHF đến các khu vực rất nghèo ở Kiên Lương, Ấp Cờ Trắng, Tà Teng, vùng giáp biên Campuchia với những chuyến đi đáng nhớ.

Vào năm 2011, Hoàng và tôi lần đầu tiên xuống Kiên Giang để gặp cha Trí và cha Dũng trong việc củng cố và mở rộng cái “kiềng” mạng lưới TNV VINAHF sau các chương trình ban đầu đã triển khai với sự cộng tác của các Cha ở Kiên Lương, sau đó được mở rộng đến vùng ấp Cờ Trắng, là vùng rất nghèo nàn ở sát biên giới Campuchia khi Cha Trí chuyển về làm việc tại đây, và rồi Hòn Chông khi Cha Dũng chuyển về đây.

Trong các chuyến đi giúp người nghèo trong các khu vực này, đáng nhớ nhất là chuyến đi cứu trợ ở Tà Teng ở ngay biên giới VN–Campuchia. 

Đó là một chuyến đi giúp người nghèo dọc theo biên giới rải rác các gia đình rất nghèo, Cha Trí vì đau lưng không đi được, nên Cha tìm cho chúng tôi người chỉ đường để tôi và Hoàng theo đó mà đi vào nơi có nhiều người nghèo. 

Theo chỉ dẫn, hai thầy trò với ba lô chứa bao thơ tiền mặt trên xe gắn máy của một “con chiên” của Cha Trí, chúng tôi đi vào vùng biên giới.

Tuy đã được báo trước về con đường dài, khó đi nhưng chúng tôi cũng không biết chúng tôi sẽ đi vào con đường như thế nào. Suốt con đường dài, gập ghềnh và heo hút chúng tôi chứng kiến được cuộc sống vô cùng thiếu thốn, nghèo nàn của người Việt, người Khờ-Me ở dọc biên giới, đáng mừng và may mắn, chúng tôi đã hoàn thành được công việc, trao được hết tất cả số tiền đến các gia đình xứng đáng như dự định, cho dù có lúc trên đường dài heo hút, tôi lo sợ, và nói với Hoàng nếu có ai ra chận mình, dù với bất cứ vũ khí gì thì mình cũng sẽ đưa hết cái ba lô cho họ để trở về an toàn. 

Về đến nơi bình yên và hoàn hồn vì đoạn đường đã đi qua. Thêm một kỷ niệm trong bao nhiêu chuyến đi của tôi và Hoàng. Cũng không quá đáng khi tôi nói Hoàng đã cùng tôi lên non, xuống biển, lên rừng, vượt suối cho công việc VINAHF giúp người nghèo của VINAHF. Chúng tôi đã đi với tất cả phương tiện có thể từ lội bộ, đi xe gắn máy, xe đò giường nằm, xe ôm, máy bay, tàu lửa, thuyền, ghe, cầu khỉ, cầu treo hay cầu phao dây kéo “tự tạo”. 

Mọi TNV VINAHF khi nói chuyện với tôi, luôn hỏi thăm Hoàng, vì Hoàng và tôi là “cặp bài trùng” trên bốn vùng chiến thuật từ các con kênh phía Đông Nam bộ, các đường mòn dọc biên giới Campuchia, lên vùng Tây Nguyên theo dọc biên giới Lào của các con đường Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây, miền Trung ở Đông Giang, Tây Giang (Hòn Kẻm Đá Dừng), hay lên tận đầu nguồn sông Thu Bồn, sông Gianh, ra đến miền Bắc, Sapa, Con Cuông, Lào Cai sát biên giới Trung Quốc. Những chuyến đi đêm bằng tàu lửa, xe đò nằm, những sân ga vắng lặng chỉ có 2 thầy trò, những quán ăn, cà phê lúc 3, 4 giờ sáng.

Lịch sử và sự phát triển của VINAHF cũng là lịch sử của những chuyến đi, sự gắn bó của Hoàng và tôi. VINAHF sẽ không có những chuyến đi xuyên Việt rất thành công nếu không có Hoàng làm việc âm thầm đàng sau cho việc hoạch định các chuyến đi rất chu đáo, có khi đến từng giờ để tối ưu thời gian tôi ở Việt Nam, và thu xếp việc đưa đón cho tôi đi đến nơi về đến chốn. 

 Không có gì yên tâm, và quí hơn khi được làm việc với người tận tụy, trung thành với tôn chỉ và mục đích của Hội, nhất là làm việc với một tấm lòng, phục vụ vô vụ lợi và sẵn sàng hy sinh công sức của mình cho “Đại Nghĩa”. Như trong bài: “Hoạ Hổ Hoạ Bì” thì với Hoàng đúng là: “Ái mạo, ái tài vưu ái chí / Tri nhân tri diện CÁNH tri TÂM.” 

Tất cả mọi CTV, TNV chung sức xây dựng, phục vụ cho VINAHF đều biết và yêu mến Hoàng vì đức tính rất hoà nhã, khiêm cung, nhân ái, và tôi nghĩ Hội VINAHF có Hoàng tận tụy giúp đỡ từ ngày đầu tiên thành lập cho đến nay, đó là một trong những may mắn lớn nhất cho hội VINAHF. 

Tôi biết Hoàng khi cả hai còn “đầu xanh”, lúc Hoàng vừa xuất ngũ, một thanh niên trở về từ cuộc chiến tranh ở Campuchia. Hoàng xin vào làm việc ở Trường SEATIC vừa mới thành lập. Tính tình hiền lành, chân thật của Hoàng làm tôi nhanh chóng chọn Hoàng để làm người giúp đỡ cho tôi. Hoàng thông minh, học vi tính rất nhanh, nhất là khả năng tự học lập trình bằng FoxBase, FoxPro, là những môn tôi dạy ở Trung Tâm SEATC nhưng Hoàng không được theo học tại lớp mà chỉ học qua các bài thực hành. Hoàng nhanh chóng thành cánh tay rất đắc lực giúp cho tôi trong việc in ấn giáo trình, hướng dẫn học viên thực tập các bài học tin học trên máy tính, và việc thi trắc nghiệm đã hoàn toàn tự động hoá qua mạng máy tính từ những năm 90. 

Với biết bao nhiêu thăng trầm, mới đó đã gần 40 năm. Đến nay, tóc tôi đã “muối tiêu” còn Hoàng “tiêu muối”, với gần 20 năm sau này Hoàng đã giúp tôi với một vai trò khác then chốt trong hội VINAHF, và cũng như công việc ngày nào tôi giao cho Hoàng ở TT SEATIC, sự tin cậy Hoàng không hề thay đổi: “Chú làm việc tôi yên tâm”. 

Anh Dũng, anh Mươi, Hoàng là “Kiềng 3 chân” để trên đó VINAHF mở rộng các CT của VINAHF, và nếu cho tôi thêm vào thì là “tứ trụ” của VINAHF, làm việc rất vui vẻ với nhau qua các chuyến đi, kể từ ngày thành lập cho đến nay. Sau gần 20 năm, tuy bây giờ tuổi tác để mọi người khó có những chuyến đi như ngày xưa, nhưng họ vẫn còn là chỗ dựa vững chắc cho các công việc của VINAHF. 

VINAHF sẽ không có ngày hôm nay nếu không có các công thần “Nguyễn Trãi” như Hoàng, anh Dũng, anh Mươi đã đóng góp công sức mình cho Hội.

Hoàng gọi tôi bằng “Thầy”, nên các linh mục cũng gọi tôi là “Thầy”. Có lần ở Kiên Giang buổi sáng tôi nghe đứa trẻ gọi Cha Dũng là “ông nội”, tôi lấy làm lạ vì các LM phải độc thân, hoá ra ở đây các trẻ em đều gọi cha Dũng là “ông nội”, và tôi đi với Cha Dũng và Cha Trí đến các nơi, rất nhiều người cứ tưởng tôi cũng là một linh mục hay cũng là “Thầy 6” qua cách các Cha xưng hô với tôi.

Nếu Hội An, Quảng Nam là cái nôi TNV ở miền Trung để rồi lan rộng ra Bắc đến tận Nghệ An, Tây Bắc,… thì Kiên Lương, Kiên Giang là cái nôi ở miền Nam để mạng lưới VINAHF mở rộng đến Trà Vinh, Cần Thơ, Đồng Tháp, Tiền Giang. “Cái nôi của VINAHF” là nơi có những TNV đầu tiên và thực hiện sớm nhất các chương trình của VINAHF, nhất là các chương trình dài hạn như cấp học bổng cho HS nghèo, chương trình cho vay không lãi giúp người nghèo chống thoát nghèo, chương trình xây nhà cho người nghèo, cứu trợ và giúp người tàn tật, neo đơn.

Khi trở lại Kiên Giang 2011 với sứ mạng của VINAHF, tôi cũng bồi hồi nhớ lại những ngày tôi ở Rạch Sỏi, Rạch Giá, 40 năm trước, để tìm cách vượt biên, vì trước đó Trung em trai tôi đã đi từ đây. 

Sau khi tốt nghiệp ĐH nhưng không được phân công vì lý lịch, tôi đã nhiều lần đến Kiên Giang, có lúc ở lâu vài tuần để lo cho em trai tôi và tôi vượt biên, nhưng tôi chỉ luẩn quẩn và biết một khu vực nhỏ gần nơi “tập kết” để được “taxi” (xuồng nhỏ) đưa ra tàu lớn ở cửa biển và không dám đi ra ngoài đường nhiều. 

Nay, trong chuyến đi lần này tôi được đi khắp nơi, nhất là được hai Cha Dũng & Trí dành thời gian để cho tôi đến những di tích lịch sử. Tôi đi qua con sông nơi hàng trăm ngừời Việt nam đã bị cùng đường và bị thảm sát tại đây, thăm khu mộ của gia tộc Mạc Cửu, và nghe các Cha giải thích về lịch sử của vùng Hà Tiên, thăm Động Chùa Hang, Hòn Phụ Tử và cha Dũng cũng rất chu đáo đưa chúng tôi đến một ngôi Chùa vì biết tôi thực hành đạo Phật.

Chúng tôi luôn luôn được cha Dũng đón tiếp rất chu đáo, tận tình và có những cuộc nói chuyện tâm đắc với nhau, Cha cũng đã từng là một hướng đạo sinh và sau đó tham gia phong trào “Thanh sinh Công”, được biết là Hướng Đạo Công Giáo nên “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”. Cha Trí rất thích các bài thơ của Ba tôi về đạo lý luân thường và ông nói có dùng thơ Ba tôi trong những bài dạy về đạo đức, sự hiếu thảo và tình nghĩa thuỷ chung của vợ chồng.

Cha Dũng hay mở những chai rượu ngon ở Ý để chiêu đãi, chưa kể các món hải sản của các “con chiên” mang đến để Cha đãi chúng tôi nào tôm, ghẹ tươi, ngon và đều được đảm bảo hoàn toàn không bị “bơm thuốc”, đó là những “phần thưởng” cho đoàn VINAHF chúng tôi mỗi khi đến thăm Cha Dũng. Khi Cha Dũng chuyển đi đến phục vụ ở Hòn Chông, Cha đã mang các CT của VINAHF đến nơi này trong khi VINAHF vẫn tiếp tục các CT ở Kiên Lương với Cha Khuyến nên VINAHF giúp thêm được các người nghèo.

Có lần chúng tôi chụp một tấm hình chung khi ghé thăm cha Khuyến thì nhận ra là sau chỉ gần 10 năm mà ngọn núi xi-măng Hà Tiên nay đã biến mất. Lúc Hoàng và tôi đến KG gặp với cha Dũng, cha Trí thì từ xa đã thấy sừng sững ngọn núi “xi măng” trên biển, mà nay thì nó không còn nữa, đúng là vật đổi sao dời. Tuy ngọn núi đã mất đi, nhưng tấm chân tình của chúng tôi với cha Dũng sẽ vẫn còn mãi mãi, không hề thay đổi.

Hôm nay biết tin Cha sắp về hưu, và chắc sẽ không còn ở KG nữa, tôi mừng là Cha đã hoàn thành sứ mạng mình trong cuộc đời hiến dâng và phục vụ Chúa.

Biết Cha Dũng gần 15 năm qua và làm việc với Cha để giúp các người nghèo trong khu vực, mà Cha đã tận tuỵ với công việc “chăn chiên”, Cha rất xứng đáng để có một cuộc sống hưu trí bình an, hạnh phúc. VINAHF sẽ thiếu đi một TNV tiên phong, tận tuỵ và rất đáng tin cậy để duy trì các CT VINAHF trong khu vực, nhưng thôi cũng đành “Tuỳ Duyên”, không chỉ riêng cha Dũng, một số TNV lão thành của VINAHF đã đến lúc phải “gác kiếm” theo qui luật tự nhiên “Lão Lai Tài Tận”. Tôi chưa biết Cha Dũng sẽ chọn nơi đâu để về hưu, nhưng tin có ngày sẽ gặp lại Cha vì chuyến năm 2019 về VN vừa qua tôi đã không ghé thăm được các Cha ở Kiên Giang như tôi vẫn làm, do VINAHF đã mở rộng thêm nhiều nơi mới mà tôi chưa có dịp đến thăm.

Nhân việc Cha Dũng báo tin gia đình anh Tâm và quyết định của Cha trong việc tham gia CT CVKL, tôi ghi lại bài này với lòng biết ơn của tôi với Cha Dũng trong gần 15 năm qua đã giúp VINAHF chu đáo và tận tuỵ trong vai trò TNV VINAHF. Thay mặt cho BCH VINAHF, xin cám ơn tấm chân tình của Cha Dũng đã dành cho Hội VINHAHF và cho tôi. Hoàng và tôi không quên những chuyến đi cũng các Cha Dũng và các Cha để phục vụ người nghèo ở Kiên Giang, những ngày cứu trợ bà con trong vùng thiên tai, những chuyến đến viếng thăm gia đình các học sinh nghèo được CTHB giúp đỡ, đến thăm các gia đình làm ăn thành công trong CTCVKL, hay đến để chia sẻ niềm sung sướng với các gia đình được VINAHF xây nhà mới, và với những những buổi cơm trưa, cơm chiều thân mật. Tất cả đều là những kỷ niệm đẹp. 

Cũng như Cha, tôi nay đã về hưu, tuổi sống nhiều với quá khứ, và niềm hạnh phúc khi được nhớ lại những kỷ niệm đẹp với các hình ảnh cũ, sống lại “thời hồi đó” với những việc mình đã cùng nhau làm khi mình vẫn còn “thanh mi”. 

Vắng Cha Dũng VINAHF sẽ thu hẹp các CT ở Kiên Giang (bù lại việc mở rộng ở các vùng mới), vài CT VINAHF vẫn còn tiếp tục, nhưng sẽ ít có dịp cho tôi và Hoàng trở lại các nơi như: Hòa Điền, ấp Cờ Trắng, vùng biên giới Tà Teng – Giang Thành, Hòn Chông, Kiên Lương, nên ghi lại đây những kỷ niệm thật đẹp trong lịch sử xây dựng VINAHF với các Cha Dũng, Cha Trí, Cha Khuyến, … là những TNV tiên phong, giúp VINAHF học được rất nhiều trong việc phục vụ tha nhân, phục vụ người nghèo theo tinh thần Bác Ái qua các CT VINAHF triển khai tại đây.

Đúng như đức Daila Lama đã khuyên: “Hãy sống một cuộc sống thật tốt, xứng đáng để khi về già, chúng ta ngồi nhớ lại, thì sẽ thấy sung sướng thêm một lần nữa.” Và đó là niềm sung sướng của tôi mỗi khi nhớ lại các chuyến đi giúp người nghèo ở Kiên Giang với Cha Dũng khi mình có cơ hội và sức khoẻ. Với những niềm vui, hạnh phúc này trong tuổi về hưu, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến các Cha Dũng và các Cha ở Kiên Giang đã giúp cho tôi và Hoàng có nhiều niềm vui, những kỷ niệm thật đẹp, mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Cầu chúc Cha Dũng luôn luôn Bình An, Hạnh Phúc trong một giai đoạn mới của cuộc đời, và rất mong sẽ gặp lại Cha ở một nơi nào đó để cùng nhắc nhau chuyện “hồi đó ở Kiên Giang”.

]]>
https://khiet.vinahf.net/2020/06/08/mot-thien-nguyen-vien-tan-tam-cua-vinahf/feed/ 0 102