Orphans Support – Thay Lời Cám Ơn https://khiet.vinahf.net NGUYỄN THANH KHIẾT Sun, 15 Oct 2023 04:26:23 +0000 en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.5 https://i0.wp.com/khiet.vinahf.net/wp-content/uploads/2021/12/cropped-cropped-khiet-e1640694139605.png?fit=32%2C32&ssl=1 Orphans Support – Thay Lời Cám Ơn https://khiet.vinahf.net 32 32 205146790 Món Quà Sinh Nhật https://khiet.vinahf.net/2021/12/05/mon-qua-sinh-nhat/ https://khiet.vinahf.net/2021/12/05/mon-qua-sinh-nhat/#respond Sun, 05 Dec 2021 08:55:35 +0000 https://khiet.khuetu.com/?p=78 Continue reading]]> Sau mỗi chuyến đi cho công việc VINAHF tại Việt Nam, tôi luôn học được nhiều điều mới, biết thêm được những tấm lòng cao quí, những “bồ tát” âm thầm, nguyện cống hiến cuộc đời để làm dịu nỗi khổ đau của bao người, như câu chuyện ma-sơ Thu Tâm với công việc chăm sóc các bệnh nhân cùi ở trại phong EaNa, Daklak đã để lại tôi một ấn tượng sâu đậm. Tuy không thể ghi hết, nhưng tôi vẫn cố viết một vài câu chuyện mà tôi nghĩ lý thú vì sự việc xảy ra trong cái “trùng trùng duyên khởi” nhưng các sự kiện rời rạc, xa xôi, “ngẫu nhiên” liên kết để tạo thành một bức tranh đẹp như chuyện dưới đây.

Khi đoàn chúng tôi đến Nghệ An, do phạm vi các người nghèo ở cách quá xa nhau, chúng tôi vẫn không đến hết các gia đình nghèo muốn đến, cho nên những gia đình nghèo ở xa sẽ tập trung sớm về tại tu viện Mến Thánh Giá (MTG) Vinh để nhận tiền và quà cứu trợ và sau đó chúng tôi sẽ đến các gia đình có thể đến được.

Tại đây, khi tôi phát quà cho một người thiếu phụ trẻ, xanh xao, chị bật khóc, các gia đình được chọn lựa là họ rất nghèo, chúng tôi thường cảm nhận được sự biết ơn của họ qua ánh mắt hay một cái siết tay khi nhận quà, nhưng bật khóc thì ít có. Tôi hỏi: “Em có chuyện gì mà khóc?” chị nói: “Con em sắp chết rồi.” và tiếng nấc lớn hơn, tôi hỏi tiếp: “Cháu bị bệnh gì, sao em nghĩ con em sắp chết?” Chị trả lời: “Cháu ói ra máu, hôm qua xuống nhà thương, nhưng không chữa được, nó bị tim và cần phải mổ nhưng con không có tiền.” Một vài câu hỏi nữa về em bé, nhưng tôi không biết thêm gì hơn ngoài tiếng nức nở. Tôi quay lại hỏi các ma-sơ, vì họ chọn, giới thiệu gia đình chị này được nhận sự giúp đỡ và được giải thích, em bé con của chị bị đau tim bẩm sinh và đến nay vẫn không được chữa trị. Tôi phần nào cảm thông được nỗi đau của người mẹ nhìn con mình nằm đau mà bất lực vì nghèo. Có lẽ chị khắc khoải trông vào một phép lạ để cứu được con, cháu tên Yến Nhi.

Tôi xót xa khi thấy nước mắt của người mẹ thương con chảy dài, tôi nói: “Chiều nay tôi sẽ lên thăm cháu rồi xem có giúp gì được không.” Chỉ một lời hứa đến thăm, nhưng tôi thấy đã làm được dịu bớt nhiều nỗi đau của chị.

Phát quà cứu trợ xong, nhóm chúng tôi vội vã đi đến các gia đình cần phải đến, bị trời mưa, đường quá khó đi, trơn trợt, hai tay gắn máy kỳ cựu của nhóm tôi là Hoàng và anh Dũng mà cũng bị trượt ngã xe hai lần, phần tôi được ma sơ lái xe giỏi nhất chở tôi đi. Sau khi đi hết các gia đình quanh vùng, tôi nhớ đến lời hứa lên thăm gia đình cháu Yến Vi và hỏi nhờ đưa lên đi, nhưng không ai nghĩ là tôi nên đi vì có thể không đến đó được trong lúc mưa như thế này, ngay cả ma sơ vừa chở tôi đi rất tận tình, cũng rất e ngại, không tin là ma sơ lái lên được đến đó, dù chỉ cách khoảng 5 cây số. Tôi không dám ép, nhưng tôi nghĩ người phụ nữ xanh xao kia – chị Tuân – đã xuống được, về được thì phải có cách. Tôi biết chắc là chị Tuân đang chờ và tôi đã hứa. Mỗi khi có nhiếu trở ngại, khó khăn để đến một nơi nào, tôi luôn nhớ câu nói của Nguyễn Bá Học “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông.”

Vì thấy tôi cương quyết nên các sơ chìu ý và may mắn họ tìm được một người sẽ chở tôi đi đến. Đường đi khó tôi muốn ghi hình làm kỷ niệm, nhưng phải bám chặt hai tay không thì bị văng ra khỏi xe bất cứ lúc nào, cuối cùng tôi cũng đến được nhà chị Tuân. Chị Tuân đang cuốc cày dưới mưa nhận ngay ra chúng tôi và vội vã chạy về nhà. Tôi có thời gian hỏi thăm kỹ hơn và biết cháu không ăn được từ nhỏ, lúc sinh ra được chẩn đoán bệnh tim cần giải phẫu. Cháu không ăn được chỉ có uống được sữa bò Ông Thọ nên rất yếu, không đứng, ngồi được. Cách đây đã lâu cháu có hồ sơ bệnh án nhưng không ai giúp gì được nên cháu vẫn phải tiếp tục sống như vậy. Nhìn cảnh cơ hàn của gia đình, tôi giúp thêm tiền cho chị và cho chị thêm một chiếc mền nữa, chị sẽ nhận tại tu viện.

Tôi chụp hình cháu bé và dè dặt hứa sẽ theo dõi việc này để giúp, tôi không biết làm được gì, nhưng chỉ có lời hứa cũng đủ làm người mẹ vui hơn nhiều và hy vọng. Đã hứa nhưng tôi chưa biết phải làm gì vì nguồn lực VINAHF rất hạn chế, chúng tôi chưa dám nghĩ đến việc giúp mổ tim vì biết rất tốn kém, nhưng tôi vẫn thầm mong là mình cứ làm hết sức rồi biết đâu, quới nhân, ơn trên phù hộ cho đủ nhân duyên và tôi hy vọng mong manh vào cuộc gặp gỡ sắp đến.

Khi biết tôi sắp về VN, nhóm “Maison Chance USA” của anh Trung ở Maryland – Virginia, có nhờ tôi mang một số tiền mặt để đưa tận tay cho “một nhóm bạn trẻ đầy lòng nhân ái, chuyên lo giúp trẻ em nghèo để mổ tim“. Tôi hoàn toàn chưa biết ai trong nhóm này, nhưng anh Trung – một người đã ủng hộ rất mạnh cho VINAHF – nhờ việc này, cho nên tôi rất vui để giúp anh như là một việc nhỏ để cám ơn nhóm anh, hơn nữa tôi luôn muốn tìm làm bạn với những người trong nhóm anh Trung, mà tôi có “linh cảm” sẽ mang đến tôi rất nhiều điều tích cực từ tấm lòng nhân hậu của họ.

Tôi đã một lần mất ví ở phi trường TSN, nên tôi rất sợ mang tiền, muốn giao ngay số tiền trước khi rời Sài Gòn lên Tây Nguyên và đi khắp nơi, nhưng không làm được, phải giữ số tiền cho đến hơn 2 tuần sau và chỉ còn một ngày cuối tôi phải làm xong trước khi đi Úc. Tôi gặp được hai người đại diện trong nhóm các thiện nghiện chuyên lo giúp mổ tim cho trẻ em nghèo, hai cô bạn trẻ Thảo và Hiền (T&H). Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu, xa lạ nhưng chỉ trong giây lát chúng tôi nhanh chóng làm quen và thân thiện như đã biết và làm việc lâu năm với nhau, Thảo và Hiền tận dụng khoảng thời gian ngắn còn lại của tôi, đưa tôi đến bệnh viện và tôi được biết thực trạng và gặp được cha mẹ và một bé gái người thiểu số (người dân tộc) mà cháu được nhóm T&H sắp xếp trong ca mổ sắp đến. Thật là một thiện duyên cho tôi đến tận nơi, hiểu thêm rõ những việc làm cao quí, âm thầm mà nhóm T&H đã giúp trên 90 trường hợp mổ tim thành công cho các trẻ em nghèo. Nhóm T&H không có tổ chức, không có tên tuổi gì, chỉ muốn thầm lặng làm việc với những ai biết và ủng hộ cho công việc của họ. Tôi rất cảm phục khi biết được thêm qua những tâm sự ngắn ngủi đầy tình người và được gặp gỡ, chuyện trò với gia đình với các trẻ em sắp được giải phẩu là tại đây.

Tôi nhớ lời hứa cho bé Yến Nhi, kể lại chuyện và không chờ đến khi tôi nhờ giúp đỡ, nhóm T&H đã rất mau mắn, nhiệt tình chỉ vẽ tôi từng bước cho cháu được đưa đến bệnh viện để được nhóm lo cho em. Cũng trong dịp này T&H giới thiệu tôi làm quen nhóm y tá và người bác sĩ đã từng phẫu thuật thành công rất nhiều các ca mổ tim cho các em. Tôi không ngờ nhân duyên đưa đẩy đến một cuộc hội ngộ thú vị trong thời gian thật ngắn. Khi chia tay, nhóm T&H còn chu đáo lo taxi theo tôi đi tận nơi có cuộc hẹn khác, để biết chắc tôi không bị lạc đường, rồi trễ hẹn. Bắt tay tạm biệt nhóm T&H, lòng tôi thật vui, biết được hai người bạn mới với công việc âm thầm họ làm biết bao nhiêu năm qua và lời hứa sẽ lo cho em bé ở Nghệ An, cùng với những hướng dẫn cần phải làm gì để cho em Yến Nhi nhanh chóng được chuyển vào Sài Gòn. Với nhiều tình huống như việc của em Yến Nhi, tôi luôn cố làm tất cả những gì cần làm và phần còn lại tôi giao hết cho Ơn trên và bình thản chấp nhận kết quả dù thế nào, nhưng không ngờ “nhân duyên” đưa đẩy cho tôi giữ được lời hứa đến gia đình chị nông dân kia giống như là đã trong một kế hoạch được sắp xếp chu đáo. Hay đó chính là Luật Hấp Dẫn “sức mạnh ý muốn” mà BS Wayne Dyer luôn luôn muốn quảng bá như là một kỳ diệu vốn có của vũ trụ.

Tôi trở về Mỹ sau khi nối kết được các ma sơ ở MTG Vinh, các thiện nguyện VINAHF và nhóm T&H để cùng phối hợp, chung lo cho em Yến Nhi và đó là một trong vài việc mà tôi chờ đợi, hy vọng về kết quả trong số rất nhiều việc mà nhóm VINAHF đã “tạo duyên“. Tôi bị đổi giờ (jet lag) và nhờ ít ngủ nên có thêm thời gian đọc email, trong nhiều email nhận vào lúc 3 giờ sáng nay, email của Hạnh Thảo tin tôi biết với nguyên văn:

Em bé mà anh chị em mình thăm ở bệnh viện hôm trước là ca số 90 (bé Cham thị Ngọc Huyền), bé này đã được mổ thành công ngày thứ 6 (hôm anh em mình gặp bé là thứ 4), bé được xuất viện luôn rồi anh nhé, em có cc anh trong các báo cáo mổ tim vừa rồi của em đó (nhưng hình như mail gửi anh bi trả lại, để em gửi lại xem sao anh nhé). Tuần lễ sau đó mình có thêm một ca nữa la ca 91 cũng đã mổ xong rồi, sắp được xuất viện.

Bé Yến Nhi ở Vinh thì em đã tiếp xúc được với gia đình và với Sơ Hợp rồi, theo các bác sĩ ở Vinh thì gia đình phải nuôi cháu thêm một thời gian để cháu khoẻ hơn mới có thể đi lên thành phố để khám tiếp được, em sẽ theo dõi tiếp và sẽ báo anh sau khi có thêm kết qủa, em dang nhờ các bác sĩ Nhi Đồng 2 xem them bệnh án cho bé để xem họ có ý kiến gì về bệnh của bé.” và kết email với lời chúc mừng sinh nhật hóm hỉnh, dễ thươngcho tôi, cũng là ngày Tết Dương lịch.

Tuy việc chữa trị cho bé vẫn còn chờ xem nhưng đọc email T&H tôi vui mừng vì bé Yến Nhi nay đã nằm trong vòng tay nhân ái của nhóm T&H và cháu sẽ nhận được tình thương cao nhất có thể có được, mong đây sẽ là ca thứ 92 thành công trong công việc giúp, cứu sống các trẻ em nghèo như Yến Nhi của nhóm T&H. Tin vui từ email của T&H làm tôi muốn viết lại câu chuyện này để “khai bút” đầu năm, cũng là ngày sinh nhật của tôi. Trong ngày sinh nhật, tôi đã nhận nhiều email, quà, các chúc mừng từ học trò cũ, từ bạn bè, các thiện nguyện, gia đình,… nhưng email của T&H có lẽ là một món quà sinh nhật đặc biệt nhất, rất có ý nghĩa vì đó là món quà tôi đang mong đợi.

Tôi không thể làm được gì nhiều để giúp gia đình chị nông dân đó thoát cảnh nghèo, nhưng tôi vui mừng và hy vọng là nhóm T&H, các ma sơ ở MTG Vinh cùng các thiện nguyện VINAHF đang phối hợp để giúp cho cháu Yến Nhi có một cuộc sống bình thường và chị Tuân sẽ không còn những giọt nước mắt lăn dài mỗi khi nhìn đứa con ốm yếu, mà có thể sẽ là nụ cười khi thấy đứa con trai chị lớn lên từng ngày. Nghĩ đến điều này và tin vui về các ca mổ vừa thành công của nhóm T&H, tôi thầm cám ơn, thêm một “phần thưởng số mệnh” cho tôi biết được nhóm T&H, cái “ngẫu nhiên” lạ lùng là ngày tôi biết, làm quen anh Trung ở Maryland, cùng trùng với lúc cháu Yến Nhi sinh ra ở vùng quê xa xôi ở Nghệ An và mấy năm sau trong “trùng trùng duyên khởi” hai sự kiện này lại kết hợp với nhau.

Dự báo sẽ có cơn bão tuyết tối nay, nhưng tôi nhìn ra mặt trời vừa ló dạng với tia nắng sáng mai thật đẹp. Tôi chuẩn bị ngày đi làm đầu năm trong niềm vui, nghĩ đến nhân duyên kỳ diệu đã giúp tôi giữ được lời hứa với chị Tuân, mà hy vọng một ngày nào trở lại thăm gia đình chị, sẽ thấy hai mẹ con chị với nụ cười trong cảnh “dù nghèo mà vui“.

Mùa Đông New Jersey, tháng Giêng 2014.

[cool_tag_cloud on_single_display=”local”]

MQSN-Gray copy

]]>
https://khiet.vinahf.net/2021/12/05/mon-qua-sinh-nhat/feed/ 0 78
Một Chữ “Duyên” – Luật Hấp Dẫn với VINAHF https://khiet.vinahf.net/2020/12/29/mot-chu-duyen-luat-hap-dan-voi-vinahd/ https://khiet.vinahf.net/2020/12/29/mot-chu-duyen-luat-hap-dan-voi-vinahd/#respond Tue, 29 Dec 2020 09:01:49 +0000 https://khiet.khuetu.com/?p=104 Continue reading]]>

VINAHF thường ít giúp những trường hợp đã được đưa lên mạng xã hội nhưng tập trung giúp các hoàn cảnh ở các nơi xa xôi ít ai biết qua mạng lưới các TNV VINAHF và thường ở các vùng hẻo lánh nếu phát hiện đến hoàn cảnh nào mà TNV thấy cần kêu gọi VINAHF thì hãy gởi về. Cho nên khi các TNV trong khu vực Trà Vinh gởi hình ảnh một trẻ sơ sanh bị bỏ rơi trước tịnh thất A La Nhã và kêu gọi VINAHF giúp hai ni cô ở đây nuôi cháu này vì hoàn cảnh hiện nay ở tịnh thất quá khó khăn, và kèm theo thư kêu gọi của sư cô, nên VINAHF đã đáp ứng nhanh chóng với cam kết ngay trước mắt cho các ni cô có thể yên tâm nuôi cháu.

VINAHF nuôi trẻ bỏ rơi đầu tiên cách đây 13 năm, đứa trẻ bị bỏ rơi tại vùng núi Thị Vải (Bà Rịa) khi một người nông dân phát hiện đứa trẻ sơ sinh này bị vất ngoài mương ruộng, ông tưởng cháu đã chết và định mang đi chôn, nhưng khi thấy cháu còn cựa quậy, ông vội vã mang đến chùa Ngọc Tuyền gần đó. Trùng hợp với ngày hôm sau Hoàng, tôi và con gái tôi – Emily – lúc đó 8 tuổi có tìm đến Chùa này, theo lời yêu cầu của cô Hạ Nghi cho biết sư cô ở đây vô cùng khó khăn để nuôi số trẻ mồ côi tại đây. Đó là nhân duyên để đưa VINAHF lần đầu tiên tham gia vào việc giúp nuôi dưỡng một bé sơ sanh bị bỏ rơi. Cháu này bị cha mẹ vất đi vì cháu sinh ra với tật hở môi hàm ếch và không biết cha mẹ vì quá nghèo hay bỏ rơi vì hình thù dị dạng của cháu.

Lúc đó, đây là một vùng ít ai biết đến, chùa nằm phía sâu quốc lộ, khó khăn để tìm ra đến phải nhờ một cháu mồ côi lớn đi ra dẫn đường cho chúng tôi vào. Thay mặt VINAHF, tôi và Hoàng đã hứa sẽ giúp sư cô nuôi cháu sơ sinh này mà lúc đó cả sư cô và chúng tôi đều không biết cháu có thể sống sót được không trong điều kiện quá thiếu thốn của chùa.

Chuyến đi thăm này để lại cho tôi hai chuyện đáng nhớ:

Mỗi khi có các dịp, tôi đều đưa các con tôi đến các trại mồ côi hay các trung tâm khuyết tật để giúp cháu phát triển Tâm Từ của mình. Lần này Emily có đi theo, Emily có một đồ chơi “bất ly thân” luôn luôn mang theo cho nên Emily mang nó từ Mỹ về VN. Đó là - Trên đường đi đến đây tôi đã giải thích cho Emily này về các cháu mồ côi này, và đến đây Emily cũng hoà đồng, hồn nhiên vui chơi với các em, như những người bạn mới – Đến lúc ra về tôi nói Emily hãy để lại đồ chơi lại cho các cháu mồ côi này, tôi biết đây là đồ chơi rất yêu thích của Emily – Cho dù không đồng ý, nhưng Emily đã nghe lời Ba, và để lại đồ chơi này cho các trẻ mồ côi mà trong lòng không vui. Sau này Emily nhiều lần nhắc lại là rất bất ngờ và không hề muốn mất đồ chơi yêu thích này, nhưng vì vâng lời Ba, cháu đã làm. Nay lớn lên, mỗi khi nhìn lại các hình cũ này, và nhớ lại việc mình đã cho các trẻ em mồ côi đồ chơi yêu thích của mình, Emily đã nói với tôi đó là một việc làm Emily nghĩ rất đúng và cám ơn tôi đã “ép” Emily làm điều đó. Emily đã thấy được niềm vui lâu dài từ việc chia sẻ may mắn của mình với những người khác.

Việc thứ hai, cũng vui là sau khi về Mỹ, tôi và Hoàng suy nghĩ phải tìm cách để đứa bé có đủ dinh dưỡng vì lúc đó sư cô chỉ nuôi cháu bằng đút nước cháo mà thôi. Chúng tôi nghĩ phải mua sữa, phải có một tủ lạnh để bảo quản sữa, các thứ cần thiết tối thiểu để giúp đứa trẻ sơ sinh này sống sót. Hoàng gọi tôi thường xuyên về tình trạng của cháu. Tôi thì có thói quen mở speaker phone, cho nên bà xã TD từ phòng kia cũng nghe loáng thoáng tôi đang lo âu đủ chuyện để nuôi một đứa trẻ sơ sinh, ngay sau khi ở VN về mà trước đó TD đã nghe các bạn bè cảnh giác không nên để tôi về VN, và có người còn nói tại sao TD có gan, dám để tôi về VN quá nhiều lần một mình. Các bạn gặp TD để nghe những gì tiếp theo.

Cắt ngắn câu chuyên dài. Đứa bé “sứt môi” này được sư cô đặt tên là “Hải Lăng” và cháu đã lớn, mạnh khoẻ, sau đó được Hạ Nghi đưa đi giải phẫu, Sư cô nói với tôi Sư cô gọi là “Đứa con của Phật vì sư cô nói thật là Phật nuôi nó sống chớ sư cô không nghĩ nó sống được khi thấy nó lúc được mang đến chùa, ni cô nghĩ nó sẽ chết.” 

Trở lại việc cha mẹ bỏ rơi con, việc giúp nuôi trẻ em mồ côi, trẻ khuyết tật là một mục tiêu của Hội VINAHF, cho nên tôi đã thật xót xa khi biết những tình cảnh đúng là “những điều trông thấy mà đau đớn lòng (ND)”, về việc cha mẹ bỏ rơi con cái.

Nếu từ sau 75 đến những năm 90 việc bỏ rơi con chủ yếu vì nghèo, hay con cái bị dị tật quái thai và không phổ biến, thì tình trạng này đã phát triển sang việc phá thai, và sinh con bỏ chợ tràn lan, không phải vì nghèo mà vì chủ yếu là vì sự suy thoái nghiêm trọng về đạo đức trong xã hội. 

Các chùa, nhà thờ, các cơ quan từ thiện đã không đủ khả năng để nuôi dưỡng chu đáo với số lượng “con bỏ chợ” do hậu quả của xã hội suy đồi. 

Mặc dầu khi nghe tin chùa này hay nhà thờ kia, sáng sớm mở cửa là thấy một đứa trẻ sơ sanh dần dần thành “Chuyện thường ngày ở huyện”, nhưng lời kêu gọi của TNV VINAHF luôn được BCH quan tâm, nhất là Cầu Kè, Trà Vinh là huyện nghèo, gần vùng biên giới Việt-Campuchia, nên lời kêu gọi được đặc biệt lưu ý. Trước mắt, qua các TNV Thái Quốc Bình, Lê Ngọc Lễ, VINAHF cam kết sẽ giúp các ni cô nuôi cháu cho khoẻ mạnh trong năm đầu tiên, và xem “tuỳ duyên” để tiếp tục như mọi hoàn cảnh khác.

Chuyện này dẫn đến chuyện kia, không chỉ giúp việc nuôi đứa trẻ sơ sinh, với sự làm việc vô cùng tận tuỵ, không mệt mỏi của các TNV VINAHF, đặc biệt là TNV Lê Ngọc Lễ, và sự hỗ trợ của TNV Thái Quốc Bình, thêm các thông tin về hiện trạng của TT A Lan Nhã và đang rất cần giúp đỡ như mô tả:

 Hiện nay các cháu phải nằm trên nền nhà của chánh điện nhưng để tránh bị côn trùng và kiến 3 khoang cắn, có thể gây nhiễm trùng, lỡ loét. Hàng đêm các cháu phải gởi đến các nhà Phật tử trong vùng để ngủ, và thật nhiêu khê cho các sư cô và mọi người khi phải bồng các cháu nhỏ tới lui nhất là khi có mưa gió. Cho nên, đề nghị BCH VINAHF giúp đỡ cho việc xây dựng để tránh cho các em không phải chịu đựng một mùa mưa sắp đến.

Đây không phải là lần đầu tiên VINAHF xây dựng cơ sở để giúp cho trẻ em mồ côi, khuyết tật hay người già – VINAHF đã xây dựng một cơ sở ở Chùa và giúp xây dựng Mái Ấm Hướng Dương, nhưng thường các công trình xây dựng này cần phải có kế hoạch chuẩn bị trước và đưa vào kế hoạch năm, chớ khó mà thực hiện các công trình xây dựng mà không có trong ngân sách, tuy nhiên vì thấy các TNV và sư cô trụ trì thiết tha kêu gọi, nên chúng tôi quyết định “gieo duyên” với các nơi, biết đâu “Luật Hấp Dẫn” lại đáp ứng cho lời kêu gọi của VINAHF. 

Từ lâu, VINAHF một năm chỉ gây quỹ một lần và dựa vào đó để thực hiện kế hoạch năm nên rất hạn chế việc kêu gọ i ngoài thời gian gây quỹ mỗi năm, nhưng vì tình hình cần xây trước mùa mưa nên sau nhiều cân nhắc, tôi thay mặt VINAHF đã tiếp xúc với một số ít các nhà hảo tâm để hy vọng xây được căn phòng khang trang, tươm tất cho các cháu được an toàn qua mùa mưa.

Thật là thú vị bất ngờ, lời kêu gọi của VINAHF đã được đáp ứng rất nhanh chóng từ các hội đoàn, các nhà hảo tâm để giúp cho VINAHF cam kết được việc xây dựng phòng cho TT A Lan Nhã với tiện nghi tối thiểu cho các trẻ em nghèo và mồ côi đang được các ni cô chăm sóc tại Chùa này. 

Nhờ sự đáp ứng nhanh lời kêu gọi của VINAHF, cùng với sự làm việc vô cùng tận tuỵ, không mệt mỏi của các TNV VINAHF, sự khéo léo,thiết kế, tầm nhìn của các ni cô, tất cả đã phối hợp rất hiệu quả để giải quyết được các tình huống khó khăn và cuối cùng các phòng khang trang với các tiện nghi cho các cháu đã hoàn thành trước khi mùa mưa bắt đầu.

Mọi người đều vô cùng hoan hỉ khi nhận được những tấm hình về việc cơ sở đã xây xong và ni cô rất sung sướng vì không ngờ điều cô mong ước và cầu nguyện lâu nay có thể trở thành sự thật nhanh như vậy qua sự đáp ứng và sự đóng góp tịnh tài của các ân nhân đến VINAHF để thực hiện dự án và đây là lời của Ni Cô Trụ Trì Thích Nữ Như Quang TT A Lan Nhã:

 Từ này các em ngủ không phải sợ bị côn trùng đốt nữa, các em không phải ngủ vất vả mỗi khi lũ về, các em cũng an toàn và các ni cô yên tâm hơn mỗi khi mưa lớn, không phải trốn những cơn mưa tạt và nước dâng, không bị kiến ba khoan đốt nữa mà thay vào đó là 2 căn phòng kiên cố khang trang, một số giường để các em có thể yên giấc mỗi khi đêm về.

Thay mặt cho các em mồ côi, ni cô xin gửi lời chân thành cám ơn quý mạnh thường quân đã có tấm lòng từ bi, quan tâm đến các trẻ em mồ côi thiếu tình thương của cha mẹ, và nhanh chóng đáp ứng lời kêu gọi của VINAHF để giúp cho các trẻ mồ côi, cùng với sự làm việc vô cùng tận tuỵ cuả các TNV VINAHF đã giúp cho dự án thành công vô cùng tốt đẹp hôm nay:

Con xin hồi hướng công đức và nguyện cầu hồng ân Tam Bảo gia quý mạnh thường quân luôn gặp được mọi sự bình an và vạn sự hanh thông. 

Vì Cầu Kè Trà Vinh là một huyện rất nghèo mà các ni cô cũng mong muốn làm TNV VINAHF để giúp được nhiều hơn nữa người nghèo trong khu vực này, cho nên trong chuyến về VN tháng 12/2019 đoàn VINAHF đã xuống viếng thăm TT A Lan Nhã. Không chỉ “khai trương” công trình, mà còn dịp để trực tiếp gặp những gia đình nghèo, thăm các gia đình đã nhận được sự giúp đỡ của VINAHF và những gia đình xứng đáng được VINAHF trong kế hoạch 2020 của VINAHF. 

Tôi rất cảm kích với việc các TNV khu vực cùng các ni cô đã lựa chọn xứng đáng để VINAHF giúp đỡ và đầu tư cho họ từ nguồn lực giới hạn của VINAHF. 

Chuyến đi ngắn trong ngày vì nhà MTQ người đã đóng góp đáng kể cho việc xây dưng, và là người cung cấp phương tiện cho chuyến viếng thăm, phải trở về làm việc ngày mai, nhưng tôi cũng đủ thời gian để biết, những gì cần biết với hy vọng qua sự cộng tác của các ni cô, nơi đây cũng sẽ làm một “trạm tiền phương”, một căn cứ để VINAHF làm điểm tựa phát triển các chương trình phục vụ người nghèo. 

Trên đường về lại Sài Gòn, tôi nhớ lại diễn biến từ lúc VINAHF nhận được tin đầu tiên, bé sơ sinh trong cái thùng cạt tông, cho đến việc hoàn tất việc xây dựng cơ sở như các ni cô mong ước qua hình ảnh, nay đến tận nơi thấy được cơ sở với 2 căn phòng rất khang trang và thấy Tiểu Bối – tên cho 2 ni cô đặt có nghĩa là “Vật Quí Báu Nhỏ” kháu khỉnh, khoẻ mạnh, không tin không được, một lần nữa Luật Hấp Dẫn đã đúng với VINAHF, mà muốn hiểu đó là chữ DUYÊN trong đạo Phật cũng được. Không chỉ nguồn lực đến để VINAHF xây được công trình mà với sự cố gắng của các TNV và tấm lòng từ bi của các ni cô, thêm những gia đình nghèo chung quanh nhận được sự giúp đỡ của VINAHF như được xây nhà mới, được vay vốn làm ăn chống nghèo, được học bổng. 

Thay mặt VINAHF lần này tôi cũng hứa sẽ tiếp tục giúp việc xây nhà, cấp vốn cho các gia đình tôi được ni cô đưa đến thăm, nhưng lòng vẫn còn bâng khuâng, ái ngại với những gia đình nghèo đang sống tạm bợ hay thuê mướn vì họ không có đất.

Trên 100 căn nhà mới VINAHF (với sự giúp đỡ của Bút Nhóm Lửa Việt) đã xây cho các gia đình không nhà (như ít ra họ còn có đất), còn với những gia đình tôi vừa đi thăm, họ không có đất thì tôi vẫn không biết làm sao, chỉ mong Luật Hấp Dẫn lại nhiệm màu, huyền bí để giúp VINAHF có cách giúp cho những gia đình không đất, không nhà ở Cầu Kè Trà Vinh được có một nơi an cư, lạc nghiệp. 

Tôi hy vọng, chờ mong chữ DUYÊN kết hợp cùng “Luật Hấp Dẫn” sẽ tiếp tục giúp VINAHF thực hiện điều tâm nguyện giúp cho các người nghèo ở Trà Vinh.

MotChuDuyen
MotChuDuyen
]]>
https://khiet.vinahf.net/2020/12/29/mot-chu-duyen-luat-hap-dan-voi-vinahd/feed/ 0 104